Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 187 :

Ngày đăng: 17:02 19/04/20


“Giao tiên, cẩn thận!” Thấy không kịp chạy đến tôi chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở Giao tiên.



Giao tiên nghe thấy vậy sắc mặt liền căng thẳng, thân thể to lớn trong nháy mắt liền chuyển động buông ba mẹ tôi ra, ưánh vị trí bảy tấc.



Cha mẹ tôi bị ngã lăn xuống đất, sắc mặt mẹ tôi àm đạm nhợt nhạt giống như đang kinh sợ không nhỏ.



Cũng phải, lần đầu tiên tôi thấy Giao tiên cũng bị sợ gần chết, huống chi bây giờ nó lại biến thành to như vậy, lại còn quấn lẩy ba mẹ tôi.Ba tôi ngược lại rất trầm tĩnh, sau khi ngã xuống đất liền bò dậy rất nhanh, sau đó xoay người chạy ra ngoài, chạy về phía Lâm Yến Nhi.



“Em đi cản ba lại, giao Lâm Yến Nhi cho anh.” Tô Mộc cũng hét lên.



Vừa nói anh ấy đã đảy tôi về phía ba tôi.



Tôi suýt chút nữa va vào người ba, thuận thế ôm chặt lấy ông ấy để cho ông ấy không đi được, còn nói tôi mới là Lộc Dương, mới thật sự là con gái ông.



Ba tôi hoàn toàn không tin, ông nhìn ‘Lộc Dương’ đang toàn thân dính máu, vô cùng tức giận đẩy tôi ra, hai mắt long sòng sọc đỏ lên nói nếu ai dám khi dễ con gái ông thì ông sẽ lấy mạng đổi mạng!


“29 tháng 4.” Tôi quả quyết nói.



“Vậy con có nhớ ngày xưa đái dầm mấy lần?” Ba tôi lại hỏi.



Tôi liền khóc thảm hơn, tiến đến ôm ba tôi, ôm đầu khóc lóc nói: “Bốn lần. Khi còn bé con tinh nghịch, mỗi lần đái dầm xong lại chạy đến ngủ với mẹ, sau đó còn bảo ba sang giường con ngủ, đến sáng ra liền nói là ba đái dầm.”



Nghe tôi nói xong trong mắt ba tôi cũng đã có một tầng nước mắt, ôm tôi nói: “Dương Dương, thật là con rồi! Sao con lại biến thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Vừa nói ba tôi cũng khóc không thành tiếng.



Lúc này Tô Mộc đã đem Lâm Yến Nhi mang đi, cũng không biết là mang đi đâu rồi, cả hành lang tầng lầu cũng chỉ có mỗi phòng bệnh của cha mẹ tôi là còn có người, tôi ôm cha tôi khóc một hồi lâu mới dừng lại, dìu lấy cha tôi trở lại trong phòng bệnh.



Lúc này Thuồng Luồng tiên đã biến thành một con rắn nhỏ, cuộn lại nằm trên cái tủ cạnh giường bệnh.



Cha tôi trông thấy Thuồng Luồng tiên mắt liền trừng lớn, nhưng bởi vì đã thấy qua hình dáng to lớn của Thuồng Luồng, nên nói với tôi không muốn quay lại phòng bệnh, còn không cho tôi đi vào.



Cho dù hiện tại Lâm Yến Nhi không còn ở đây, bên ngoài phòng bệnh cũng không an toàn, ai mà biết anh ấy có thể để lại thứ gì ở đây giúp đỡ hay không, tôi không thể làm gì khác hơn nói với cha tôi con rắn đen kia là sủng vật mà tôi nuôi, sẽ không tổn thương ông ấy, huống hồ mẹ tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh, cho dù có nguy hiểm, cũng không thể để mẹ tôi ở một mình trong phòng bệnh đợi a.