Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 2002 :

Ngày đăng: 17:02 19/04/20


Nói xong Giao tiên ha ha cười to, âm thanh rât chói tai khiến óc tôi cũng vo vẻ theo.



Tôi hơi mất hứng, còn muốn thấy bộ dáng mừng rỡ của nó xem như thế nào, kết quả nó lại đã biết ngay, tâm ý tương thông thật không tốt, tôi có tâm tư gì nó cũng có thể biết.



Tôi âm thầm ảo não còn Giao tiên bên kia đã mừng như điên, nói nó lập tức tới ngay.



Sau khi xong chuyện với Giao tiên tôi liền mở mắt nhìn thời gian một chút.



Hiện mới hơn chín giờ sáng, mặc dù từ nhà tôi tới Lạc Dương mất hơn sáu giờ lái xe nhưng đối với Giao tiên mà nói thì không hề xa, buổi tối trước khi hồ yêu giải phong ấn thì chắc chắn nó cũng đã tới. Tôi liên hỏi Tô Mộc tiêp theo chúng tôi nên làm gì.



Tô Mộc giống như cũng không an bài gì cho ngày hôm nay, sau khi suy nghĩ một chút liền bảo tôi có muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay đi dạo phố với bọn họ.



Tối nay đi viếng thăm Diệp gia, mặc dù còn nghi ngờ Diệp gia cùng Lâm Yen Nhi có qua lại nhưng ngoài mặt Tô gia cùng Diệp gia vẫn là bang giao, đi tới cửa cũng không thể đi tay không, anh ấy phải đi chuẩn bị chút lễ vật thay mặt Tô gia.



Tôi liền vui vẻ, mặc dù tôi rất lười nhưng đi dạo phố thì rất thích thú, hơn nữa đây là Lạc Dương, dù tôi tới lần thứ hai nhưng cũng vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú một chút, nói tôi đi theo dạo phố cũng lại vừa vặn mẹ Vũ Linh cho tối một trăm ngàn tệ tôi còn chưa có chỗ tiêu, thừa dịp hôm nay đi dạo phố sẽ thỏa sức mua mang về chút quà cho ba mẹ tôi.



Dáng vẻ lúc này của tôi nhất định là hai mắt sáng lên, giống như mê tiền vậy. Tô Mộc nhìn tôi cười cưng chiều một tiếng, vén tóc lại cho tôi, nói với tài xế: “Đưa chúng tôi với chợ đồ cổ lớn nhất của Lạc Dương đi.”



Sao? Chợ đồ cổ?



Tôi liền quay nhìn Tô Mộc, thất vọng hỏi anh ấy chúng ta đi dạo không phải tới trung tâm thương mại sao?




Tôi có chút giật mình, mặc dù biết trong chợ đồ cổ có đồ giả rất nhiều, hàng vỉa hè lại càng không có bảo bối gì là thật nhưng nghe Tô Mộc giải thích như vậy khiến tôi có chút kinh động, thì ra cả một con phố như vậy đổ cổ thật sự cũng không có mấy món!



Những người bán hàng rong kia vẫn nhiệt tình như vậy, nhưng sau khi biết chân tướng này cái nhìn của tôi cho những hàng rong này đã thêm mấy phần chê trách, cho dù đây là quy củ được ngầm thựa nhận trong nghề nhưng bọn họ biết rõ là hàng giả còn dám đường hoàng nói là hàng thật để bán cho người khác, thật là xấu xa!



Tôi đi bên cạnh Tô Mộc cưỡi ngựa xem hoa nhìn bên canh, sau đó lại phát hiện hai đồ vật có âm khí phía trên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc cũng đều chú ý nên tôi liền không dám lên tiếng. Đoạn đường này xem ra hàng thật cũng thật ít, mặc dù có số ít phía trên có âm khí nhưng mắt Tô Mộc đều không mở ra một chút. Rốt cuộc anh ấy muốn tìm bảo bối dạng gì nhỉ?



Tôi thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng nhìn Tô Mộc rất nghiêm túc khiến tôi không dám hỏi anh ấy.



Ngay thời điểm tôi đã coi như không còn hy vọng thì một ánh sáng xanh đậm đà đột nhiên chợt lóe lên lọt vào mắt tôi.



Có yêu khí!



Tôi liền nghiêng đầu sang hướng đó.



Nhưng ánh sáng xanh kia đã biến mất ở một tiệm nhỏ cuối con phố.



Đi dạo nhìn ngắm sắp hết con phố cũng không tìm được thứ gì, ánh sáng xanh vừa rồi đậm đà như vậy nhất định có yêu khí rất nặng.



Tôi cũng không kịp nói với Tô Mộc là chuyện gì xảy ra liền co cẳng chạy thẳng vào tiệm nhỏ cuối phố kia, rất sợ chậm trễ bị người khác đoạt trước bảo bối.