Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 61 : Nhà có ma

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Nói rồi hai người vẫn lắc đầu, đẩy xe đẩy của Bình Khanh đi.



Mới nghe được một nửa, sau đó tôi cảm thấy khó chịu, vội vàng kéo tay Trịnh Lâm đuổi theo.



Hai người vẫn còn đang nói chuyện phiếm, tôi đi cách đó không xa, nhanh chóng đuổi theo hai người họ, mở miệng nói: “Dì à, dì đợi chút.”



Dì Bình Khanh nghe thấy có người gọi lập tức dừng bước, quay đầu, sau khi nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”



“Lời mọi người nói ban nãy cháu đều đã nghe thấy rồi, có thể kể lại chi tiết chuyện căn nhà đó cho cháu nghe được không ạ?” Tôi nói.



Hai dì này một người mập, một người gầy, người vừa nói chuyện chính là dì gầy, rõ ràng bà ấy đã nhìn thấy tôi và Tô Mộc vào căn biệt thự kia rồi, thấy tôi hỏi, sắc mặt bà ấy trắng bệch, miệng lắp bắp nói: “Ban nãy tôi nói gì chứ? Chuyện căn nhà đó chúng tôi không rõ đâu, đều là nói chuyện phiếm thôi, các người đi hỏi người khác đi.”



Nói xong bà ấy như sợ bị rước họa vào thân, kéo dì mập định đi.



Nhưng dì mập kia, sau khi quan sát tôi từ trên xuống dưới, trên mặt hiện lên chút không đành lòng, do dự nói: “Chị Trương à, nếu con bé đã nghe thấy rồi thì chúng ta cứ nói cho nó nghe đi, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng mà, huống hồ con bé trông có vẻ cũng lớn ngang con gái chúng ta…”



Dì gầy kia nhìn tôi sắc mặt cũng rất khó xử, thấy dì mập mở miệng xin giúp, lập tức nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý đến chúng tôi, lập tức nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta tìm một chỗ kín đáo, đừng để cấp trên biết.”



Nói rồi quay đầu đi về phía trước.



Tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức đi theo phía sau hai người.



Họ vô cùng quen thuộc với tiểu khu này, dẫn tôi rẽ trái rồi lại rẽ phải trên đường mòn, rất nhanh đã đi vòng đến một hang đá trong ngọn núi giả, dì gầy lại kêu dì béo đi ra ngoài canh chừng, rồi mới dẫn tôi tiến vào trong động.



“Cô gái à, không phải dì không muốn nói cho cháu biết, thật sự là lãnh đạo cấp cao đã phong tỏa kín căn nhà đó, nếu để người ta nhìn thấy dì nói chuyện căn nhà đó cho cháu, công việc của dì sẽ không giữ được mất.”



Dì gầy nói, nói rồi sắc mặt của bà ấy thận trọng thêm vài phần, nói: “Giám đốc của bọn dì chắc cũng đã nói với cháu rồi, ngôi biệt thự này là nhà chủ tịch của bọn dì để lại cho con gái làm nhà cưới.”
Tô Mộc lắc đầu, thở dài nói: “Anh tin, chẳng qua anh không muốn em biết chuyện căn nhà này mà thôi.”



Nói xong anh ta nhẹ nhàng kéo tay tôi, hỏi tôi: “Bây giờ em biết đây là nhà có ma rồi, có sợ không?”



Sợ?



Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn căn biệt thự nhỏ tuyệt đẹp.



Có một lệ quỷ như Tô Mộc ở bên cạnh, cho dù căn nhà này không phải nhà không may mắn thì cũng là nhà có ma, tôi có gì mà phải sợ, hơn nữa hồn ma con gái cưng của chủ tịch kia có hung tợn hơn nữa thì cũng không thể lợi hại hơn Tô Mộc đâu nhỉ?



Chỉ là tôi không ngờ, lúc tôi hỏi anh ta về chuyện liên quan đến căn nhà, anh ta lại bày ra dáng vẻ đầy thần bí, không chịu nói bất kỳ điều gì với tôi, chỉ vì sợ tôi biết đây là nhà có ma rồi thì sẽ sợ ư?



Khinh thường người quá mà!



Tôi có chút tức giận, lập tức ưỡn lồng ngực bé nhỏ, nói: “Có anh ở đây, em có gì mà phải sợ chứ, anh yên tâm cứ mua đi là được.”



“Em tin cậy anh vậy sao?” Tô Mộc nhìn bộ dạng của tôi chớp mắt nở nụ cười, bàn tay cưng chiều nựng hai má của tôi, như thể rất hài lòng về phản ứng của tôi.



Tô Mộc đáng ghét, biết rõ đây là nhà có ma mà còn không nói cho tôi, sao tôi có thể để cho anh ta được thoả mãn chứ?



Lập tức cười nói: “Không phải tin cậy anh, chẳng qua làm gì có ai có thể dọa người hơn anh được nữa chứ? Chỉ cần có anh ở đây, ước chừng thật sự có con ma nào khác thì cũng bị anh dọa cho không dám xuất đầu lộ diện rồi.”



Vừa dứt lời, Tô Mộc nghe ra ý chế nhạo anh ta của tôi.



Ánh mắt lạnh lẽo, Tô Mộc lạnh lùng nói: “Lộc Dương, em có giỏi thì nói lại lần nữa?”