Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 85 : Bị nhiễm âm khí

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Dịch: Thư Thư



Edit và beta: Vietwriter



Nhân viên kia thấy phản ứng của tôi cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ cười đem trả thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Hay là cô chọn cái khác?"



"Tôi..." Tôi do dự một chút, hai mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, suy nghĩ liền trả lời: “Vậy lúc khác tôi quay lại.”



Bây giờ Tô Mộc có thể ẩn núp ở trong bức tranh, tôi nhất định phải lấy được bức tranh cho dù có phải trộm đi nữa. Nhưng bây giờ ban ngày, trong tiệm người đến người đi ánh mắt quá nhiều, không tiện lắm, trong lòng đã có ý định, đến tối sau khi cửa tiệm đóng tôi sẽ nghĩ cách lẻn vào, nhìn bức tranh một chú xem có manh mối gì không.



Nghĩ tới đây, tôi cất thẻ ngân hàng rồi xoay người rời đi.



Nhưng khi tôi vừa ra tới cửa chính của tiệm, gã nhân viên đột nhiên kêu a một tiếng, hung ác nói: "Đứng lại!"



Tôi sợ hết hồn, lập tức đứng lại. Chẳng lẽ hắn đoán được tôi có mưu đồ bất chính đối với bức họa kia sao?



"Cô nương, tôi xem ngươi ăn mặc không sai, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, làm sao có thể làm loại chuyện trộm gà trộm chó này chứ, cử chỉ vừa nãy của cô, nhân viên cửa hàng chúng tôi đều thấy, bây giờ cô hãy đem đồ vật giao ra, một lúc nữa ở trước mặt cảnh sát chúng tôi có thể nói tốt một chút cho cô".



Nhân viên nam cười lạnh tiến đến trước mặt tôi, hướng tôi đưa tay ra nói.



Trong lòng tôi cả kinh, tôi vừa rồi chẳng qua là động tâm tư đối với bức họa kia, cũng chưa có động thủ, hắn vậy mà cũng biết tôi muốn trộm đồ?



Tôi vừa liếc mắt nhìn bức họa kia, thấy nó vẫn còn ở đó tôi liền bình tĩnh lại, mở ra tay nói:



" Anh có lầm hay không rồi a, tôi lấy cái gì? Anh đừng có tùy tiện nói oan uổng người khác, nếu ở trên người tôi anh không phát hiện ra bất cứ thứ gì củacủa hàng, thì anh phải chịu trách nhiệm!"



Thanh âm của tôi rất bén nhọn, khẩu khí cũng đầy đủ, nghĩ có thể dọa lui nhân viên kia. Nhưng ai ngờ nhân viên kia khẩu khí còn lớn hơn, trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Cô có dám để cho tôi lục soát hay không?”
Lệ khí trong cơ thể tôi chợt tăng, thì cá âm nhỏ mà tôi vẫn luôn cầu khẩn không nên xuất hiện chợt vẫy đuôi một cái hiện ra trên đan điền tôi.



Khi hắn xuất hiện, âm khí cả người tôi theo đó mà tăng mạnh, xung quang tôi âm khí đen đặc nhiên đã hình thành một tầng màu đen bao che, tuy rằng hư ảo không giống của Tô Mộc, nhưng lại chân thực xuất hiện xung quanh tôi.



Chỉ là chúng lúc này lại không giống như đang bảo vệ tôi, mà là đang xếp thành hàng hoan nghênh những lệ khí đó, chúng nó giống như người yêu tương thân tương ái, dần dần dung hợp cùng một chỗ.



Nam nhân kia thấy thế liềm vui mừng, kích động đến cơ mặt đều khẽ run, trong miệng liên tục nói đúng, cứ như vậy, toàn bộ dung hợp cùng một chỗ, tôi liền có một bộ khôi lỗi thiên tài!



Hắn càng nói càng hưng phấn, thậm chí cả người đều có chút điên cuồng, bất chấp cả việc thân phận hắn hiện tại đang là nhân viên cửa hàng.



Hai bên trái phải quần chúng vây xem thấy hắn như vậy, ý thức được điều gì đó không thích hợp, cũng mất tâm tư xem náo nhiệt đều rối rít tản đi.



Chẳng mấy chốc những lệ khí kia đã dung hợp hoàn tất âm khí bên ngoài cơ thể tôi, hướng vào đan điền nơi có cá âm nhỏ mà đến.



Trái tim tôi tưởng chừng như đang rỉ máu, nếu như cá âm nhỏ cũng bị lệ khí xâm nhiễm, tôi nhất định sẽ bị lệ khí triệt để khống chế!



Đối với mình hiện tại còn không có bất kỳ biện pháp nào, dù sao cá âm nhỏ kia chính tôi cũng không thể khống chế được, dù cho có thể khống chế thì nó liền trốn ở đan điền tôi. Mà trong thời gian ngắn như vậy, tôi có thể đem nó chuyển dời đi đâu đây?



Mắt thấy lệ khí đã xâm chiếm hết cơ thể tôi, từ từ hướng trên đan điền ép tới, Đồng Đồng và Trịnh Nhạc cũng nóng nảy, lo lắng không thôi, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông theo tôi, đồng dạng không có biện pháp dời cá âm nhỏ đi.



Ngay ở thời khắc mấu chốt, tôi bỗng nhiên nhớ tới trên người tôi vẫn luôn mang theo binh khí thiên địa, đồ vật của bản thân cá âm nhỏ cũng dời đến trên người tôi!



Nghĩ vậy, tôi không kịp vui vẻ mà trực tiếp móc ra binh khí thiên địa, một phen ấn ở trên ót tôi, đồng thời tập trung tư tưởng và ý thức tiến vào đan điền, hóa ra một tay chụp vào cá âm nhỏ.



Mắt thấy cá âm nhỏ gần ngay trước mắt, tôi sắp bắt được nó, nhưng đến lúc nguy cấp, cá âm nhỏ vậy mà vẫy đuôi một cái, trực tiếp từ tay tôi trốn đi, thật nhanh hướng về đoàn lệ khí kia.