Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 87 : Thiên Thi
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
Nghe được tôi có thể sẽ tha cho, anh ta kích động, nắm tay lấy tay tôi, sợ tôi tiếp tục đâm chủy thủ sâu vào hắn, nói: "Cản Thi phái chúng tôi từ trước đến giờ đều dựa vào thi thể có tư chất tốt mà tu luyện, luyện đựơc tới cảnh giới gì phải dựa vào việc tìm được bao nhiêu thi thể có tư chất tốt."
Vừa nói anh ta thận trọng nhìn tôi một cái, nói: “Những năm gần đây hoàn cảnh ngày càng ác liệt, người có tư chất thân thể tốt càng ngày càng ít, muốn tìm thi thể thượng đảng càng ngày càng khó, tôi bị sư phụ trách mắng. Vào tuần trước, một lão đầu đột nhiên tìm được tôi, nói lão ta biết một thi thể tuyệt cao, tư chất thượng thừa, chỉ cần có cỗ thi thể kia là tôi có thể tế luyện ra thiên thi, như vậy thì địa vị trong phái Cản Thi của tôi sẽ ngày càng tăng, ai làm gì cũng phải nhìn sắc mặt tôi..."
"Chuyện này với tôi có quan hệ gì? Không lẽ anh tìm được thi thể của Tô Mộc?" Lòng tôi cả kinh, mặt âm trầm thêm mấy phần.
Anh ta thấy tôi như vậy càng thêm run run sợ hãi, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
"Anh ta nói thiên thi, chỉ sợ là ám chỉ em.” Đường Dũng chau mày nói, mắt lạnh nhìn gã nhân viên kia.
Sắc mặt của anh ta trong nháy mắt tái xanh, thậm chí không dám nhìn tôi nữa, cúi đầu.
Tôi càng khiếp sợ: "Tôi? Nhưng không phải đang tìm kiếm thi thể sao? Tôi còn sống mà.”
Đường Dũng cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc dù em còn sống, nhưng cơ thể em nồng nặc âm khí, thậm chí lượng âm khí dự trữ không thấp hơn ác quỷ thông thường cho nên hắn ta mới ra tay, dùnng nhiều lệ khí ăn mòn em, chỉ cần bên trong cơ thể em đồng thời có lượng lớn âm khí cùng lệ khí thì dương khí cũng sẽ bị tống ra bên ngoài cơ thể, đến lúc đó em và thi thể có gì khác nhau chớ?"
Vừa nói anh ta vừa quét mắt đáng sợ, đưa tay tóm lấy gã Cản Thi phái kia ép hắn ngẩng đầu nhìn mình, nói: “Tôi nói đúng chứ?”
Gã đàn ông kia đã sợ choáng váng, hoảng sợ nhìn Đường Dũng, muốn gật đầu lại không dám gật đầu.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi cũng biết Đường Dũng nói hoàn toàn không sai.
Anh ta là người thuộc Cản Thi phái, bởi vì không tìm được thi thể nên muốn đem người sống biến thành thi thể!
Đáng ghét!
Tôi đùng đùng nổi giận, không nhịn được có cảm xúc muốn giết anh ta ngay lập tức.
Nhưng tôi còn có chuyện muốn hỏi, đè nén tâm trạng xuống: "Lão đầu kia là làm sao liên lạc đựơc với ngươi? Dáng dấp ra sao? Ngươi có thể liên lạc với ông ta không?"
"Không thể, ông ta xuất hiện lúc tôi đang đào trộm thi thể, nói xong cũng đi, sau đó cũng không xuất hiện nữa, đến nỗi tướng mạo... lúc đó tối quá tôi căn bản cũng không thấy rõ." Anh ta nói.
"À, vậy là không liên lạc được với lão ta nữa, thế thì ta giữ ngươi lại cũng không có ích, ngươi muốn chết như thế nào ta đều có thể thành toàn cho ngươi.” Tôi cuời lạnh nói.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất đáng sợ, có thể tôi vốn không tin anh ta nói. Đột nhiên xuất hiện một lão già, nói nào là thi thể tốt, hắn ta liền tới mai phục, phải đem tôi giết chết biến thành thi thể?
"Cá âm nhỏ đâu? Còn ở đó hay không, con rắn đó sẽ không đem cá âm nhỏ của em phá đi chứ?" Đường Dũng nhất thời nói, anh ta rất quan tâm tới cá âm nhỏ.
Bị anh ta hỏi, tôi lúc này mới nhớ sau khi tỉnh lại cũng chưa để ý tình huống Thuồng Luồng tiên và cá âm nhỏ.
Cũng không biết bọn họ bây giờ thế nào.
Tôi bảo Đường Dũng đợi một chút, liền ngưng tụ tiến vào trong đan điền
Lúc này trong đan điền trong giống như hiện trường tai nạn xe cộ vậy, một mảnh phế tích.
Mà trong phế tích đen thùi lùi kia, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tôi sải bước đi vào trong bóng tối, thấp giọng gọi cá âm nhỏ
Gọi hồi lâu, cá âm nhỏ cũng không xuất hiện
Ngay cả cổ âm khí dư thừa kia cũng không thấy bóng dáng.
Trong lòng tôi có chút mất mát, có những thứ, ngươi chưa từng có có lẽ còn không cảm thấy có cái gì, nhưng ngươi một khi có mà bị mất đi thì sẽ thống khổ dị thường.
Lúc này tôi chính là loại cảm giác này, mặc dù cá âm nhỏ ở trong thựong đan điền tôi thời gian chưa lâu nhưng bây giờ đột nhiên biến mất, tôi lại hết sức khó chịu.
Không tìm đựoc cá âm nhỏ, trong nháy mắt tôi lo lắng tới Thuồng Luồng tiên.
Trước khi tôi lâm vào hôn mê ông ta đã chiếm thượng phong, hơn nữa bây giờ lệ khí trong cơ thể tôi không còn, hẳn anh ta sẽ đại thắng.
Vậy mà tôi tỉnh lâu như vậy cũng chưa nghe được tiếng của ông ta.
Tôi không khỏi lo lắng cho Thuồng Luồng tiên, lớn tiếng kêu tên.
Giống như cá âm nhỏ, Thuồng Luồng tiên lúc này không có bất cứ động tĩnh gì, giống như ngủ say vậy, cũng giống như là không có trong cơ thể của tôi.
Còn Nữa...