Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 89 : Mộ địa* gặp người quen
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
*Mộ địa: Nghĩa trang
Người đàn ông này rõ ràng rất sợ Đường Dũng, sau khi hồi phục thính giác liền gật đầu với Đường Dũng rồi chỉ vào sâu trong rừng: “Chính là chỗ này đây.”
“Đi vào mang người đã hẹn ra ngoài đây” Đường Dũng ra lệnh.
Nói xong Đường Dũng đi tới trước mặt người đàn ông, nghiến răng cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất là không nên giở thủ đoạn, nếu như người đó không ra ngoài thì ngươi nên tự kết liễu đi.”
Gã đàn ông cay đắng liên tiếp gật đầu. Sau đó anh ta bước từng chân từng chân nhẹ nhàng chạm mặt đất. Tôi định đi theo anh ta thì Đường Dũng ngăn tôi lại rồi hỏi: “Em đi làm cái gì?”.
“Chúng ta không đi cùng sao?” Tôi thắc mắc. Đường Dũng không nói gì chỉ lắc lắc đầu: “Ngốc ạ, chúng ta cũng đi cùng thì lão đầu đó sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, chỉ cần có anh ở đó thì hắn sẽ nhìn ra danh tính của anh, chúng ta chỉ có thể ở đây phục kíck, chuẩn bị sẵn sàng bắt hắn ra.”
Nói rồi, Đường Dũng chỉ tay tới một hướng khác trong rừng, bảo tôi phải cẩn thận và sau đó cứ theo hướng đó mà đi. Bây giờ đã là hơn chín giờ tối, trong rừng trời tối đen như mực, càng tiến vào sâu càng tối tăm. Tôi không thể không lo lắng run sợ. Ngay cả Duệ Duệ và Trịnh Lâm cũng đều là quỷ nhưng họ đều chỉ là những tiểu quỷ. Hơn nữa, họ đã rất thân thuộc với tôi rồi đương nhiên là tôi càng không phải sợ bọn chúng làm gì cả. Nhưng trong khu rừng này người chết nhiều vô số, tôi không biết hiện giờ xung quanh đây có bao nhiêu hồn ma đang ẩn nấp, rình rập. Chỉ cần vừa nghĩ tới điều này thì cả cơ thể liền run lên vì lạnh.
Theo sát Đường Dũng, tôi không thể không vươn tay ra bắt lấy tay áo của anh ta, chỉ sợ rằng tôi theo không kịp sẽ lạc mất. Đi bộ khoảng 5 phút, Đường Dũng mới dừng lại. Đây là nơi tối nhất của khu rừng này. Ngay cả ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khu rừng cũng bị che khuất, phủ khắp khu rừng là một màu đen u tối. Bốn bề quanh đây đều là rừng rậm rạp tối tăm. Những người khác tuyệt đối không thể nhìn thấy bất kì cái gì tại nơi này.
Mà khoảng cách từ đây tới những xác chết kia không tính là quá xa, vẫn có thể quan sát thấy và cũng có thể nghe thấy tiếng họ nói rất rõ ràng.
Đường Dũng nhìn quanh rồi bảo tôi ngồi xuống một mô đất nhỏ, lúc sau anh ấy cũng ngồi xuống và lặng lẽ quan sát mọi thứ. Cả khu rừng này yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng vài chiếc lá thỉnh thoảng xào xạc lặng yên rơi xuống, ngay cả tiếng thở của Đường Dũng tôi cũng nghe được. Tôi sợ hãi nắm chặt tay lại.
“Thế nào, em sợ à?” Đường Dũng nắm lấy tay tôi thì thầm trong bóng tối. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự là rất đáng sợ, tôi không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Tới bây giờ tôi mới để ý rằng, Duệ Duệ và Trịnh Lâm luôn đứng sau tôi đã biến mất từ bao giờ. Tôi kéo kéo tay áo Đường Dũng báo cho anh rằng tôi không thấy bọn họ đâu nữa, liệu có phải là lão Long Thù đó đã xuất hiện và bắt chúng đi rồi không. Đường Dũng lắc đầu, rút ra từ trong túi cỗ quan tài màu đỏ: “Chúng đang ở trong này”.
Nói xong bà ấy cả người đều thân thiện, thân thiết kéo tay của tôi, còn giống thật sự coi tôi như cháu dâu đối đãi giống nhau.
Tôi trong nháy mắt liền chấn kinh, có hay không trùng hợp như vậy!
"Ngài... Là bà nội của Vương Văn?" Thanh âm của tôi run rẩy kịch liệt, không dám tin nói.
"Trách gì, ta nói nhìn ngươi như thế thế nào lại nhìn quen mắt, thì ra là người yêu của cháu trai ta, ta nên sớm nhớ ra a!" Bà lão cười nói, nói xong giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, chần chờ nhìn tôi: "Cháu gái, nhà ta Vương Văn mà có phải xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi đang êm đẹp, lại hơn nửa đêm chạy tới mộ địa làm gì?"
"Ây..." Tôi lập tức choáng váng, quỷ phu nhân này là bà của Vương Văn, mà Vương Văn hiện tại đã mất tích hơn mấy tháng, cũng không biết bị Tô Mộc giấu đi đâu rồi.
Tôi lập tức có chút áy náy, không biết nên giải thích thế nào.
"Tôn tử của ngươi không có chuyện gì, vẫn rất tốt, chỉ là Dương Dương gặp một chút phiền phức, mời ta đến giải quyết một chút." Đường Dũng nhìn ra tôi xấu hổ, cũng đoán ra trong miệng quỷ phu nhân nói Vương Văn là người có thân phận gì, nên thay tôi giải vây nói.
Lão thái thái kia nghe nói tôi gặp được phiền phức, lập tức kéo ở của tôi tay, nói: "Cháu gái, ngươi sao vậy? Có chuyện gì cùng nãi nãi nói, nãi nãi vì ngươi lấy lại công đạo!"
Tôi lập tức càng cảm thấy áy náy, không nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn gặp mặt hai lần mà bà của Vương Văn, vậy mà lại đối với tôi tốt như vậy.
Mà cháu trai của bà ấy...
Nghĩ đến chuyện này, tôi không khỏi nghĩ vì bà ấy làm chút gì đó, hỏi Đường Dũng: "Ngươi mới vừa nói, mảnh mộ địa này bị người bày trận? Là trận gì vậy? Có dễ phá không?"