Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 92 :
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
Dịch: Thư Thư
Edit: Châu Huyền
Beta: Vietwriter
Nghe thế, tôi mới chợt tỉnh táo lại, tôi bị Lý Chùy mang đi, còn chưa có chết!
Tôi lập tức mở mắt ra và ngồi xuống. Bà nội Vương Văn thấy tôi rốt cuộc đã tỉnh, bà rất vui mừng. Sau đó bà ấy kéo tay tôi lại, nói nhỏ:
" Đi mau, thừa dịp bây giờ Lý Chùy không có ở đây, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này, nếu không, chờ hắn trở về, chúng ta liền không còn đường thoát."
Bà ấy nói lầm bầm mà trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi: " Không ngờ cái tên Lý Chùy này lợi hại đến như vậy, hắn ở thôn chúng ta vẫn luôn là một kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, hóa ra đều là giả tạo."
Nói xong bà ấy liền rùng mình một cái, hiển nhiên hiện tại rất e ngại Lý Chùy kia.
Trên người tôi còn có chút khó chịu, hai luồng khí nóng lạnh luân phiên nhau dội lên. Tôi đành phải hấp thu một chút âm khí từ bà nội Vương Văn. Lát sau đã thấy nội khí thông thuận hơn rất nhiều. Tôi cũng không kịp hỏi bà Lý chùy đi đâu, chỉ kịp nói:
" Bà nội, đi mau"
Nói xong tôi hướng về cửa chạy một mạch, mặc kệ thế nào, rời khỏi nơi này trước rồi hãy tính.
Chỉ là tôi mới vừa chạy tới cửa, liền chợt nhận thấy được trước mặt có một luồng cổ ấm khí mãnh liệt. Luồng âm khí kia khiến cho người ta mười phần khiếp sợ, mức độ dày đặc ngay cả Tô Mộc cũng chưa chắc đã bằng! ---Vietwriter---Tôi lập tức dừng bước lại, kéo bà nội Vương Văn trốn ở sau cửa cẩn thận xem xét.
Bà nội Vương Văn là quỷ, lúc này hiển nhiên cũng nhận thấy được kia là luồng âm khí đến từ ác quỷ, ngay lập tức khuôn mặt trở nên trắng bệch, hốt hoảng nhìn tôi nói:
" Cháu gái, bên ngoài có nguy hiểm.""
Tôi gật đầu một cái, tôi đương nhiên biết ra mặt hiện tại rất nguy hiểm. Không chừng bên ngoài là một con lệ quỷ. Chưa kể tôi bây giờ bị dương khí cắn trả, bà nội Vương Văn cũng chỉ có trình độ trên quỷ mới một chút, dù còn cá âm nhỏ bên trong tôi thì hai chúng tôi hợp sức lại cùng không phải là đối thủ của lệ quỷ. Hiện tại, việc duy nhất có thể làm là án binh bất động, quan sát dụng ý đối phương.
Tôi ép buộc mình ngưng thần tĩnh khí, căng não cảm nhận không gian xung quanh, đồng thời thử phóng thích luồng một âm khí, để thăm dò khí tức của đối phương.
Chỉ là lúc này đan điền trên của tôi hình như bị phong ấn, mới vừa muốn tiến vào để tìm âm tuyến, đầu óc lại đột nhiên bị đả thương một chút, thật giống như trong cơ thể tôi có một luồng dương khí cổ quái mãnh liệt đang ngăn trở tôi đi đến đan điền vậy.
Trong nháy mắt tôi nhớ tới lúc anh ta bắt cóc tôi cũng là như vậy, chạy tốc độ thậm chí bỏ rơi Tô Mộc.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tôi cũng đã từ trong nhà vòng qua Lý Chùy bị bắt đưa ra đến bên ngoài.
Dù vậy, Đường Dũng vẫn không ---Vietwriter--- chịu dừng bước, ôm tôi chạy một mạch, băng qua một cái đường hầm u tối khá dài, lại băng qua một đoạn đường bên cạnh có tường đá, cuối cùng băng qua một mảng rừng rậm.
Chờ lúc anh ta dừng lại, chúng tôi đã ra khỏi cánh rừng có nghĩa trang, trở lại trên xe.
Gã Cản Thi Phái kia vẫn ngồi ở ghế lái, chờ chúng tôi sau khi lên xe, Đường Dũng nhất thời ra lệnh:
"Ngây ra đó làm gì, lái xe chạy mau!"
Gã cản thi lúc ấy mới phản ứng được, cũng không dám hỏi gì nhiều, lập tức nổ máy xe, nhấn gà, vọt nhanh, rời khỏi quê nhà Vương Văn.
Tôi tuy rằng toàn thân vẫn được Dường Dũng ôm chặt trong lòng nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc này cũng thở hổn hển không ra hơi.
Một lúc lâu sau, chấn tĩnh ại tinh thần, tôi mới phát hiện bà nội Vương Văn không còn đi cùng chúng tôi.
Tôi vội vàng túm lấy Đường Dũng, hỏi hắn có nhìn thấy bà nội Vương Văn hay không, bà tại sao lại không cùng đi ra?
""Bà ấy là quỷ, hài cốt còn bị táng ở bãi tha ma đó. Nơi đó có trận pháp, bà ấy căn bản ra không được." Đường Dũng vừa thở vừa giải thích.
""Cái gì?"" Bà vẫn còn ở trong tay Lý Chùy? Đó không phải là rất nguy hiểm hay sao? Chúng ta phải trở về bà ấy" Ta nhất thời luống cuống. Bà cố nội kia đối với ta tốt như vậy, ngoại trừ bà là bà nội Vương Văn, bà xuất hiện ở đó là vì cứu tôi, tôi cũng không thể để bà lại nơi đó. Huống hồ bà cùng Lý Chùy vốn vẫn không ưa nhau.
“Cứu cái gì mà cứu! Thật vất vả mới trốn ra được, trở về nữa là tự tìm đường chết sao? Dương Dương, bà ấy bản thân chính là quỷ, hơn nữa bà ấy có thể sinh tồn ở chỗ kia mười sáu năm, liền nhất định có chỗ hơn người,---Vietwriter--- không cần chúng ta lo lắng." Đường Dũng an ủi tôi, hắn vừa nói vừa thúc giục gã cản thi phái tăng tốc độ, xe chạy đến một trăm tám mươi kilomet giờ!
Tôi nổi giận: "Anh chạy nhanh như vậy làm gì, Lý Chùy đã nhiều tuổi, tính là đuổi theo anh, cũng không có tốc độ như xe, hơn nữa còn là ai vừa mới dõng dạc nói không sợ hắn, coi như hắn tới cũng không sợ, căn bản không phải đối thủ của anh..."
Anh ấy nói xạo chị cũng tin ư, vừa mới có một lệ quỷ áo đen giúp đỡ, ít nhất là lệ quỷ đã ở cấp bậc trên, nếu không phải là anh trai em từ nhỏ thông thạo chạy thoát thân, chị và anh ấy vừa rồi cũng trốn không thoát, chị cũng đừng trách anh ấy nữa." Diệu Diệu nghe không vô, bất thình lình từ trong quan tài thò đầu ra, khuyên nhủ.
Mặc dù đã quen Diệu Diệu có thân phận là tiểu quỷ, nhưng đang êm đẹp thì hắn đột nhiên xuất hiện, chưa tính chỉ lộ mỗi cái đầu ra, đến bản thân tôi mắt trợn trắng lên kém chút nữa là bị hắn dọa ngất đi.