Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 12 : Anh sao lại đến đây
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Lấy giấy chứng nhận kết hôn chỉ cần vài phút, công việc ly hôn càng đơn giản thuận tiện.
Một cuốn sổ mỏng manh, về sau liền đem hai người quan hệ chặt chẽ trở thành không còn có quan hệ, hoàn toàn là người xa lạ.
Tô Thi Thi nhìn giấy chứng nhận ly hôn trên còn có dán ảnh chụpchính mình, mũi lại vẫn là có chút cay cay.
Cố gắng như vậy lâu, một lòng vì cái nhà này, kết quả lại nhận lấy một cái kết cục như vậy. Trong lòng hận, giống như tờ giấy chứng nhận ly hôn này, phai nhạt rất nhiều.
Ngày, lại vẫn dài.
Cô đi ra khỏi phòng làm thủ tục li hôn thì phòng kế bên khi đó, nhìn đến Hà Chí Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ tay dắt tay vào lấy giấy chứng nhận kết hôn phòng bên cạnh. #_#
"Thật đúng là đoạn tuyệt!" Ly hôn, có một số việc cũng buông xuống, lúc này Tô Thi Thi nhìn thấy Hà Chí Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ cùng một chỗ, trong mắt hiện lên vài tia vui sướng khi người gặp họa.
Cô nhớ không lầm mà nói, cô em gái cùng cha khác mẹ này đúng là từng tuyên bố muốn lên giường ngủ đủ 1000 người soái ca, hiện tại phỏng chừng không có gần ngàn người cũng có vài trăm người thôi?
"Tô Thi Thi, sau này đừng có mà làm trò quấn lấy con tôi!" Phía trước bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng.
Tô Thi Thi nhướng mày, đều đã ly hôn vậy mà Phú Tuyết Trân lại vẫn không buông tha cô.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô vừa rồi cùng Chí Tường nói cái gì rồi hả? Tôi nói cho cô biết..."
"Tôi đồng ý ly hôn, tài sản chia cho tôi phân nửa. Hà phu nhân hình như còn không biết?" Tô Thi Thi ngắt lời bà ta, khóe miệng cong lên cười châm biếm.
Lần này có trò hay để xem rồi.
"Cô nói cái gì?" Phú Tuyết Trân lập tức sắc mặt biến đổi lớn, hận không thể đi lên bóp cổ Tô Thi Thi, " Con tiện nhân kia cô nói cái gì?"
"Hà phu nhân, bà cũng là người có thân phận nhân, xin tự trọng." Tô Thi Thi lui một bước, hiện giờ đã ly hôn, ân oán trước kia cũng phai nhạt rất nhiều.
Cô chỉ là bình tĩnh nói: "Tôi sẽ mời luật sư giải quyết các thủ tục phân chia tài sản. Hi vọng các vị cho chính mình một chút mặt mũi, không phải trở thành truyện cười ở thành phố Bắc Kinh này."
Đoàn ngọc Lộ ngẩng đầu nhìn đến Tô Thi Thi vậy mà còn ở nơi này, lập tức con gà đá thấy đối thủ mà hưng phấn, nhưng ánh mắt của cô ta liếc đến người đàn ông đang đứng bên cạnh Tô Thi Thi khi đó, sắc mặt lập tức biến đổi: "Tiểu..."
Bùi Dịch ánh mắt nghiêm nghị, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo chớp lóe rồi biến mất.
Đoàn Ngọc Lộ thân thể khẽ run rẩy, vội vàng đem lời muốn nói nuốt trở vào.
"Ngọc Lộ con tới vừa lúc, để mẹ nói cho con biết, chính là người đàn ông này đã cho người đập bể hết đồ đạc nhà chúng ta, lại còn bắt chúng ta như vậy bồi thường nhiều tiền bạc!" Phú Tuyết Trân lôi kéo Đoàn Ngọc Lộ, chỉ vào Bùi Dịch nói.
Nếu so sánh với Đoàn gia, một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Bùi Dịch có là cái gì? Hà gia của bà ta hiện tại đúng là có chỗ dựa rồi!
"Người mẹ nói là hắn... Hắn?" Đoàn Ngọc Lộ mi mắt mở to, không thể tin nhìn Phú Tuyết Trân.
Cô hình như rất sợ Bùi Dịch, đến nhìn cũng không dám nhìn anh, đã thế Phú Tuyết Trân vẫn nói, cô lập tức kéo bà ta đi sang một bên, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, khẩn trương rời khỏi nơi này!"
"Ngọc Lộ, sao em lại đi gấp như vậy?" Hà Chí Tường thấy thế vội đuổi theo.
Tô Thi Thi nhìn thấy cảnh này trong lòng cực khó hiểu, quay đầu đánh giá Bùi Dịch một phen, cảm thấy được anh cùng Đòan Ngọc Lộ trong lúc đó có chút kỳ quái.
Nhưng ngẫm lại, chuyện này lại không mắc mớ tới cô. Cô đối với Bùi Dịch vẽ lên một nụ cười tươi tắn: "Vừa rồi cám ơn anh đã giúp tôi nói chuyện."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
So với hai mẹ con Hà gia kia, người đàn ông này tựa hồ càng đáng sợ hơn. Cô vẫn lại là tránh xa anh ra mới tốt.
"Tô Thi Thi, cám ơn không phải chỉ dựa vào lời nói miệng." Bùi Dịch nhíu mày, nâng bước đuổi theo.
Bước lên phía trước, anh hướng mẹ con Hà gia nhìn thoáng qua, mâu trung lãnh ý chớp lóe mà thôi.
Dám mắng nữ nhân của anh là tiện nhân, anh sẽ làm cho bọn họ biết tiện nhân hai chữ này viết làm sao