Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 141 : Giải độc cho Bùi tiên sinh

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Edit: Hương Cyndi



“Bùi Dịch, anh là tên lưu manh!” Trong thang máy chợt phát ra một tiếng gầm, Tô Thi Thi phải suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của anh.



Khó trách vừa rồi anh cứ nhìn chằm chằm vào nhìn bụng cô, hóa ra còn nhớ đến việc để cô sinh con!



“Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không tùy tiện sinh con! Ít nhất... Ít nhất bây giờ là không thể!” Tô Thi Thi càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ có chính cô mới nghe thấy được.



Bùi Dịch chợt khom người bế cô lên, đúng lúc thang máy mở ra, chân anh sải một bước dài, liền bước ra ngoài.



“Anh mau thả tôi xuống!” Tô Thi Thi đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.



Lúc nào người này cũng hơi tí là động thủ. Ở nơi công cộng như vậy rất mất mặt đó, được không?



“Tô Thi Thi, tôi đột nhiên có cảm giác ở chỗ này rất thích hợp.” Bùi Dịch nhìn cô một cái.



Tô Thi Thi thoáng sửng sốt: “Chỗ nào cơ?”



Bùi Dịch đáp một nẻo: “Tôi giúp em làm một bộ đồng phục y tá nhé?”



Tô Thi Thi sửng sốt trong ba giây, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra bốn chữ —— đồng phục quyến rũ!



“Sắc lang!” Cô cúi đầu, cắn lên ngực anh một cái.



Người Bùi Dịch thoáng chấn động, mặt mày chợt tái xanh.



“Ngu ngốc, em vừa cắn vào đâu!”



“Tôi... A, thật xin lỗi, tôi... Tôi sai rồi!” Tô Thi Thi vừa mở mắt mới phát hiện, cô có không sợ chết đến mấy cũng không dám cắn vào vị trí mẫn cảm nhất đó của người này.



Cô vừa nói vừa vội vàng xoa giúp anh.



Mặt Bùi Dịch mặt càng lúc càng đen lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.



Đồ ngốc này!



Không biết rằng anh đã nhiều ngày không đụng vào cô, cơ thể rất nhạy cảm sao? Lại còn dám cắn vào chỗ đó của anh!



Anh có thể cảm nhận được sự khác thường của cơ thể, hít sâu một hơi, kiềm chế ý muốn ném người phụ nữ ngu ngốc này xuống, cất bước tới cửa bệnh viện.



“Anh... Cái đó, tôi giúp anh dập tắt được chưa?” Tô Thi Thi cũng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, mặt đỏ lên như trái dâu tây chín, cánh tay mềm mại tìm kiếm bộ phận trọng điểm của anh.
Không ngờ Bùi Dịch lại im lặng, cho đến lúc xuống xe cũng không nói thêm câu nào.



Tô Thi Thi không rõ tâm tư của anh, thấy anh không nói lời nào, cũng ngậm miệng lại. Trong lòng lại nặng trĩu, dường như có chút mất mát.



Lúc này, trong biệt thự thứ nhất, Đoàn Ngọc Tường thật vất vả mới khuyên được Phương Thanh Hoa bình tĩnh lại, trong lòng phiền não thật muốn chửi người.



“Mẹ, con đi gọi người đến dọn dẹp một chút.” Đoàn Ngọc Tường nói xong liền đi ra ngoài.



Phương Thanh Hoa kéo cô ta lại, vội vàng nói: “Tường Tường, con cũng không thể bỏ mặc mẹ vào lúc này. Mẹ chỉ còn trông cậy vào con thôi.”



Đoàn Ngọc Tường nhướng mày một cái, nhưng vẫn kìm nén tâm tư nói: “Mẹ, người nói gì vậy. Mẹ là mẹ của con, sao con lại bỏ mặc người được chứ? Nhưng mẹ phải biết kiểm soát được tâm trạng của mình, nếu không cha chỉ càng ngày càng thêm ghét mẹ.”



“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cha con muốn ly hôn với mẹ!” Phương Thanh Hoa chỉ cần nghĩ tới việc ly hôn thì nào còn bình tĩnh.



Trước khi bà ta gả cho Đoàn Chấn Ba đã ký một thỏa thuận, ly hôn rồi một xu cũng không được lấy, bà ta cái gì cũng sẽ không có!



Đoàn Ngọc Tường cau mày nói: “Con vừa hỏi thăm được một chút, cha muốn tiếp quản Đoàn thị, nhưng ông nội không đồng ý. Cho nên chúng ta có thể giúp cha chiếm được Đoàn thị.”



“Chuyện này rất khó. Nếu không nhiều năm qua cha con đã sớm lên làm chủ tịch rồi.” Chân mày Phương Thanh Hoa nhíu thật chặt, những năm qua, bà ta cũng đã nghĩ không ít kế cho Đoàn Chấn Ba.



Đoàn Ngọc Tường khinh thường nhìn mẹmình một cái, cách mà bọn họ đưa ra hiển nhiên là bất khả thi.



Nhưng cô ta có cách.



“Cha với ông nội không phải muốn gả con cho Bùi Dịch sao? Chỉ cần chúng ta lôi kéo được Bùi Dịch, tất cả cũng không cần lo nữa.”



“Bùi Dịch? Cậu ta có năng lực lớn đến vậy sao?”



“Mẹ cho rằng Đoàn gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, là ai ở sau lưng giở trò chứ?” Sắc mặt Đoàn Ngọc Tường trầm xuống.



Cha mẹ cô ta coi thường Bùi Dịch, nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy.



Phương Thanh Hoa thấy con gái đã chắc chắn vậy, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là bà ta còn chưa kịp khiến Đoàn Chấn Ba hồi tâm chuyển ý, trái lại Đoàn Chấn Ba đã dành cho bọn họ một bất ngờ lớn.



Trong phòng khách của biệt thự thứ nhất, Phương Thanh Hoa nhìn chằm chằm không chớp mắt cô gái đang đứng trước mặt mình, một cô gái trẻ tuổi có cách ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.



“Cô nói cô mang thai con của chồng tôi sao?”



Bà ta tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận nổi!