Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 151 : Nổi giận

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Lái xe lấy tốc độ cực nhanh hướng nhà hàng Tây chạy đến.



Nhưng mà lúc Bùi Dịch bọn họ đến nơi, tầng cao nhất đã có một mưa quần áo, ào ào rơi xuống.



Quần áo đủ mọi màu sắc từ chỗ cao nhất, cách mặt đất tầm hai mươi mấy mét, trên cao bay lả tả rơi xuống, nhìn hết sức hoành tráng.



Tần Phong giựt giựt khóe miệng, quay đầu vẻ mặt đồng tình nhìn Bùi Dịch: “Cậu xong đời rồi, nghĩ muốn làm sao an ủi Thi Thi nhà tôi đây?”



Bùi Dịch sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, mày gắt gao vặn chặt lại. Thật lâu sau, quay đầu lành lạnh liếc mắt nhìn Tần Phong bên cạnh: “Chỉ chiêu.”



Tần Phong lập tức liền vui vẻ: “ Cũng có một ngày cậu nhờ đến tôi sao? Được thôi, đem cái mỏ kim cương ở Bắc Phi trả lại cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm sao!”



Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, như có như không nhìn anh ta.



Tần Phong bị anh nhìn như vậy thấy có chút sợ hãi, liền rụt rụt thân thể về sau, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Em ấy đã ở bắt đầu ném quần áo của cậu, có thể thấy được tức giận đến không nhẹ. Cậu có thể tưởng tượng thử, một cái mỏ kim cương quan trọng, hay vẫn lại là vợ cậu giận quan trọng hơn nha.”



Vấn đề này đối với Bùi Dịch mà nói không có gì có thể sánh rồi.



Anh mặt không chút thay đổi liền gật gật đầu: “Thành giao.”



“Thật sự?”



Tần Phong lại vẫn là có chút không tin, cảm thấy được người đàn ông này đang nghĩ cách lật lọng.



“Cho cậu một phút đồng hồ, quá hạn miễn bàn.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong, quay đầu nhìn về phía ngoài xe.



Hiện tại đã không phải là ném quần áo của nữa, mà là đem gối xé tan tành, tung ra cơn mưa lông ngỗng!



Đầy trời đều là lông ngỗng lả tả bay bay, cũng thật đồ sộ.



Lúc này, di động Bùi Dịch vang lên, anh cúi đầu vừa thấy dãy số hiện lên màn hình điện thoại khi đó, ánh mắt tối sầm lại, yên lặng bắt máy.



Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Tô Thi Thi, nghe ra thật bình tĩnh.



“Bùi tiên sinh, phiền toái anh mời vài người tới tới dọn dẹp vệ sinh đường phố.”



“Tút tút - -” Tô Thi Thi nói xong liền đem điện thoại cúp rồi



Bùi Dịch mím môi, tay liền gọi gấp cho thư ký Vương, để cho anh ta phái một vài người đến đây dọn vệ sinh.



Tần Phong ngồi ở bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu: “Vốn là bị đá ngất, sau đó lại bị em ấy cầm lấy cán chui như vậy, cậu quả thực là làm sỉ nhục đàn ông chúng ta...”



Anh nói còn chưa nói xong, Bùi Dịch ánh mắt như dao găm liền phóng đến.



Tần Phong lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêm trang nói: “Đối phó phụ nữ, trực tiếp chỉ có một biện pháp, liền là áp ở trên giường đem cô ấy hầu hạ thật thoải mái, cái cơn giận gì cũng sẽ bay mất thôi.”Bùi Dịch mặt chải quét một phen liền trầm xuống vài phần, mở cửa xe ném một câu nói: “Giao dịch thất bại.”




Lúc cô nhìn người tin nhắn gửi đến khi đó, sắc mặt mạnh trầm xuống, nhìn cũng chưa từng nhìn, đưa điện thoại di động ném lại trên bàn.



Nhưng không quá 30 giây, điện thoại lại từng đợt vang lên.



Vẫn lại là Bùi Dịch gọi đến.



Tô Thi Thi mặt tối sầm, lấy điện thoại di động trực tiếp tắt máy.



Nhưng mà không quá một phút đồng hồ, điện thoại lại vang lên từng hồi chuông.



“Anh...”



Tô Thi Thi tức giận đến nắm tay thành quả đấm. Kỹ thuật máy tính rất giỏi, hacker thì hay lắm à!



Cô đang nghĩ ngợi, trong di động bỗng nhiên phát ra một đoạn giọng nói.



“Đây là hiểu lầm, nếu em đồng ý, tôi có thể giải thích với em.”



Tô Thi Thi tim đập điên cuồng, đây là giọng nói của Bùi Dịch, anh vậy mà...



Cô còn không có phản ứng kịp, trong di động lại phát ra giọng nói kia.



“Cái một hộp đó là của Tần Phong, nếu em không tin, tôi có thể cho cậu ta đi tìm người phụ nữ đến cùng cậu ta khi đó, tới trước mặt em đối chất.”



Người này...



Tô Thi Thi trong lòng nói không nên cái cảm xúc gì.



Nếu nói cái hộp kia là người khác, cô có thể tin tưởng, nhưng mà những bộ quần áo đó thì giải thích thế nào đây? 8☆8☆. $.



Tô Thi Thi che lỗ tai lại, không nghĩ muốn tiếp tục nghe. Cô từ đầu không muốn tiếp tục nghĩ đến chuyện này.



Đúng là tay thì làm sao có thể ngăn cản được thanh âm? Trong di động không ngừng có giọng nói truyền ra.



“Tô Thi Thi, em là người mà tôi ở trước mặt mọi người cầu hôn, muốn lấy em làm vợ, em phải tin tưởng tôi.”



“Tô Thi Thi, em tối hôm qua lúc cầu xin tôi, cũng không giống hiện tại vô tìnhnhư thế...”



“Tô Thi Thi, đêm nay đổi tư thế em cũng đừng cầu xin tôi như thế nữa...”



“A!”



Tô Thi Thi điên rồi, người đàn ông này sao cái gì cũng dám nói vậy trời!