Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 157 : Anh cũng dám lừa gạt
Ngày đăng: 21:32 20/04/20
“Chú Bùi à, người liền mang cháu theo với. Người nhẫn tâm để cho cháu một mình ở trong trang viên buồn tủi sao? Đợi đến khi người trở về, cháu nhất định bị hành hạ thành người tàn tật mất rồi.”
Tô Thi Thi ngồi ở ghế sau, lấy di động kêu khóc.
Vì để cho Bùi Dịch mang chính mình đi, cô đến mặt cũng không cần nữa rồi.
Nói đùa, mạng nhỏ quan trọng hơn!
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, truyền đến giọng đàn ông nhàn nhạt.
“Tô tiểu thư, cô cứ như vậy ba ngày hai bữa xin phép đi muộn về sớm. Tôi nghĩ ông chủ của cô khẳng định sẽ không vui.”
“Công việc xem trọng chính là hiệu suất, tôi một ngày làm việc bằng người khác làm ba ngày, tôi nghĩ ông chủ của tôi sẽ hiểu cho tôi thoii.” Tô Thi Thi trong điện thoại đầy tự tin nói.
Cô nói cũng không phải là lời nói dối, cô làm việc từ trước đến nay không thích kéo dài dây dưa. Hiện tại tiến độ công trình gian khách đã so với tính toán lúc trước đã nhanh rất nhiều, tạm thời cô không bạn rộn gì.
“Lý do của cô cực kỳ gượng ép, vẫn chưa đủ thuyết phục tôi.” Bùi Dịch trong điện thoại ôn hoà nói.
Tô Thi Thi cắn răng, âm thầm nắm chặt quả đấm lại.
Vì không phải học lễ nghĩ, còn được đi chơi, không tốn tiền vé máy bay cùng khách sạn nữa, cô nhịn!
Cô trưng ra khuôn mặt tươi cười, trong điện thoại ngọt đến ngấy nói: “Người ta như vậy không phải là vì không nỡ xa anh sao? Nghĩ muốn mỗi giờ mỗi khắc đều được ở cùng với anh.”
Cô vừa nói chuyện vừa vỗ về trên mu bàn tay mình đã nổi da gà của mình, sắp bị lời nói của chính mình làm cho ghê tởm muốn ói ra.
Thì ra lúc phụ nữ làm nũng cũng áp lực tâm lý rất lớn nha.
Quả nhiên, Bùi Dịch cực kỳ hưởng thụ bộ dạng làm nũng của cô, mới vừa muốn nói cho cô đến sân bay cùng đi. Tô Thi Thi đột nhiên nói: “Tôi hình như có điện thoại, anh chờ một chút.”
Cô nói xong liền giữ cuộc gọi với Bùi Dịch, tiếp cuộc điện thoại khác.
“Sư muội, em hiện tại có rảnh không? Mau đến cứu mạng!”
Điện thoại vừa mới được kết nối, liền truyền đến tiếng thét chói tai củaTống Trọng Hạo.
Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Tống Trọng Hạo ở bên kia hét lớn: “Anh bị bí ý tưởng cho một cái thiết kế mới, đã ba ngày ba đêm không thể ngủ, em mau lại đây cứu anh!”
Tô Thi Thi không nói gì.
Hù chết cô rồi, cô còn cho rằng sư huynh của cô bị người ta bắt cóc.
Sư huynh cô nhất định làm được!
“Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Vị Hỗ phó tổng kia ngồi ở bên kia, như có như không nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi tắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật khéo nha, khéo đến nỗi tôi cảm thấy được tôi nên là lập tức đi ngay!”
“Sư muội, em đừng đi mà, mau tới đây giúp anh nhìn xem cái bản vẽ này. Anh cảm thấy được chỗ này có chút không thích hợp, nhưng mà nhìn không ra là không đúng chỗ nào.”
Tống Trọng Hạo vừa nghe Tô Thi Thi muốn đi, vội vàng nhào đến bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô đến chỗ bên cạnh mình ngồi xuống, khẩn trương cực kỳ.
Tô Thi Thi lấy tay vỗ trán. Cô liền biết...
Chỉ là - -
“Sư huynh, anh tại sao lại đến làm cho xây dựng Minh Đỉnh?”
Đây mới là mấu chốt. Tô Thi Thi trước đây cũng chưa nghe nói Tống Trọng Hạo đến xây dựng Minh Đỉnh làm việc nha.
Tống Trọng Hạo liền vỗ đầu: “Anh quên nói chuyện này, là Hỗ phó tổng nói nếu anh đến chỗ này làm Thiết Kế Sư, toàn bộ dựa theo yêu cầu của anh mà thiết kế, cho nên anh đã tới đây làm.”
“Sư huynh...” Tô Thi Thi rất nghĩ muốn đánh anh.
Liền bởi vì như vậy, anh liền đem cô bán đí?
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông ở một bên kia, đang ra vẻ hào hoa phong nhã, ánh mắt liền tối sầm ám.
Người đàn ông này thật là đê tiện, thậm chí ngay cả sư huynh cô cũng bị kéo vào.
Mà lúc này, Bùi Dịch đang đợi ở đại sảnh của sân bay, thư ký Vương nơm nớp lo sợ đem tình hình nghe ngóng được nói cho Bùi Dịch.
“Vị Hỗ phó tổng kia cũng có ở đó, hiện tại bọn họ đang ngồi ở trong quán coffee...” thư ký Vương cân nhắc câu nói một chút, “Đang thảo... Thảo luận...”
“Thảo luận?” Bùi Dịch toàn thân tản ra khí lạnh, mặt không chút thay đổi từ trên chỗ ngồi đứng lên, nâng bước hướng tới bên ngoài phi trường đi đến.
“Bùi tổng...”
Thư ký Vương hoảng sợ, sắp đến giờ bay rồi mà!
애도하다, Vương 비서!
불운은 물 려서 온더!