Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 172 : Tiểu thư, cô đây là thận hư

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Những cái vật liệu dễ cháy này, là ngày hôm qua mới mua sắm mấy bình xăng, bởi vì không có chỗ để, liền tạm thời đặt ở trong kho hàng thứ nhất này rồi. Phó tổng, thật sự thực xin lỗi, tôi không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.”



Bên cạnh, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi thật cẩn thận đi đến trước mặt Hỗ phó tổng, cúi đầu, không dám ngẩn lên run run nói.



Hỗ phó tổng vừa nghe, sắc mặt chải quét địa một phen liền trầm tiếp xuống.



“Xem ra, là quý công ty quản lý không tốt rồi. Vị hôn thê của tôi sẽ giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.



“Này, các người sao còn có mặt mũi đòi truy cứu nữa hả? Nếu không có Tô Thi Thi, tôi sẽ không bất cẩn như vậy đem cái bật lửa ném đến mấy thùng xăng kia?” Hỗ Quân Nhạc khó chịu nói.



Bùi Dịch chỉ là nhàn nhạt liếc anh ta một cái, rồi sau đó tầm mắt đảo qua Hỗ phó tổng.



Anh như có như không nói: “Nếu chuyện này để cho tổng giám đốc Hỗ Sĩ Minh biết, sẽ nhận định như thế nào đây?”



Lời này vừa nói ra, Hỗ Quân Nhạc cùng Hỗ phó tổng sắc mặt đều là trầm xuống.



Hỗ Quân Nhạc thật cẩn thận nhìn anh trai ruột của mình, mồ hôi lạnh trên trán đều đã túa ra rồi.



Mà Hỗ phó tổng sắc mặt càng thêm đáng sợ, nhưng không quá hai giây, anh ta liền đem cảm xúc đều đã che tiếp xuống.



“Bùi Dịch, anh quả nhiên không đơn giản!”



Anh ta giấu mình tốt như vậy, vậy mà cũng bị anh phát hiện rồi.



Người ngoài chỉ biết là tổng giám đốc của xây dựng Minh Đỉnh là Hỗ Sĩ Minh, nhưng lại ít có người biết, phó tổng anh là Hỗ Sĩ Minh, là đại thiếu gia Hỗ gia!



“Nếu Tô tiểu thư bị thương, chuyện hôm nay liền tạm thời dừng lại ở đây. Tất cả giải tán đi.” Anh ta nói xong liền hướng tới văn phòng của công ty mình lên đi.



Bùi Dịch vừa rồi là uy hiếp anh ta. Nếu anh ta không cho Tô Thi Thi đi, đối thủ này sợ là lập tức sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh ta.



Hỗ Quân Nhạc nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, hơi há mồm, muốn nói cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn lại là đem lời muốn nói nuốt xuống, đuổi theo Hỗ Sĩ Minh đi tới.



“Xong rồi, anh trai anh ta hẳn không tưởng rằng anh ta đem thân phận của anh trai làm lộ ra rồi chứ? Xong đời rồi, nhất định sẽ bị vị anh trai này giết chết mất thôi!” Hỗ Quân Nhạc tâm can run rẩy, thật sự là chán ghét Tô Thi Thi rồi.



Nếu không có cô, anh ta làm sao sẽ thảm như vậy!



“Như vậy là có thể đi sao?” Tô Thi Thi nhìn thoáng qua vừa rồi nói chuyện người đàn ông trung niên kia, trong mắt hiện lên quét xuống vẻ đăm chiêu.



Người đàn ông này là giám đốc bộ phận mua sắm, nhưng mà xây dựng Minh Đỉnh cần chính là vật liệu xây dựng, mua nhiều xăng như vậy làm cái gì?



Bùi Dịch cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, ôm lấy cô liền đi.




Tô Thi Thi đỏ mặt, đứng yên tại chỗ cũng không được, đi cũng không xong.



Năm phút đồng hồ trôi qua, Tô Thi Thi cúi đầu, đã không nghĩ muốn nhớ lại toàn bộ chuyện vừa rồi nữa.



"Tô Thi Thi, có cần tôi ôm em đi không?" Phía trước truyền đến giọng nói của Bùi Dịch.



Tô Thi Thi bừng tỉnh, vội vàng chạy lên đi, trước anh một bước chui vào trong xe.



Dọc theo đường đi, Bùi Dịch lại tiếp tục trầm mặc, làm cho trong lòng Tô Thi Thi càng thêm khó chịu.



Nhưng mà chuyện này còn không phải chuyện tệ nhất hôm nay. Bọn họ lúc vừa trở lại biệt thự, đã là lúc cơm chiều.



Tô Thi Thi vừa vào cửa lớn của biệt thự, liền nhìn thấy Hồng Cầm đừng đó từ lúc nào.



"Tô tiểu thư, phu nhân mời cô qua đi ăn cơm. Đừng đến muộn." Hồng Cầm vừa nhìn thấy Tô Thi Thi, sắc mặt liền trầm tiếp xuống.



Bà ta lúc nhìn thấy phía sau Tô Thi Thi Bùi Dịch đang đi đến, sắc mặt giống như là lật sách một dạng, chớp mắt liền sáng sủa: "Bùi thiếu gia, phu nhân vừa rồi đặc biệt để cho tôi mang mứt ngó sen đến đây cho cậu, để cho cậu ăn tối."



Đây cũng là muốn nói, Nhậm Tiếu Vi không để cho Bùi Dịch cùng đi đến nhà chính ăn cơm, chỉ là Tô Thi Thi một người đi.



Bùi Dịch nhưng mà nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta liếc mắt một cái, tiến lên ôm lấy Tô Thi Thi liền đi về phía trước.



"Bùi thiếu gia..."



"Dì Hồng, có chuyện tôi cần để cho dì hiểu rõ. Tô Thi Thi là người phụ nữ của Bùi Dịch tôi, cô ấy lập tức sẽ trở thành vợ hợp pháp của tôi.  Ở trong nhà này, không có bất luận kẻ nào có thể sai bảo cô ấy làm bất cứ chuyện gì.



Bùi Dịch nói xong quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Hồng Cầm: "Chúng tôi gọi dì một tiếng dì Hồng là nể tình dì chăm sóc mẹ tôi vất vả, đừng quên chính mình là ai. Tô Thi Thi không tới phiên dì bắt cô ấy nhìn sắc mặt dì mà cư xử."



"Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi vô tình!"



"Quản gia, tôi sau này không nghĩ muốn trong biệt thự nhìn đến người mình không nghĩ muốn thấy. Làm không xong, các người đều cút hết cho tôi!"



Âm thanh lạnh như băng, hàm chứa tức giận cực hạn.



Tô Thi Thi núp ở trong lòng anh, cảm nhận được lúc anh nói chuyện khi đó trong ngực chấn động, tâm cuồng nhảy dựng lên.



Giờ khắc này, cô không hiểu sao lại muốn khóc.



Anh tại sao sẽ đối cô tốt như vậy, anh thật ngốc!