Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 177 : Đau lòng vì cô

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Cho nên, cô thân thể không có việc gì?” Tô Thi Thi ngồi ở đối diện Ôn Ngọc, khóc không ra nước mắt.



Ôn Ngọc một bên lau nước mắt một bên gật đầu, thút tha thút thít nói: “Cái tin tức nóng hổi gì đó viết bài rất quá đáng, bọn họ tại sao có thể nó cô như vậy...”



“Tin tức nóng hổi?” Tô Thi Thi sửng sốt, cảm động vô cùng.



Ôn Ngọc là vì nhìn đến những cái tin tức này mới khóc, là đau lòng vì cô.



Mặc kệ là Ôn Ngọc đáng yêu, hay là vừa rồi đứng về phía cô Đổng Tiêu Tiêu, đều đã làm cho Tô Thi Thi trong lòng ấm áp vô cùng.



Lúc này, Đổng Tiêu Tiêu gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Ôn Ngọc đang khóc, mi mắt trợn thật lớn: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”



Tô Thi Thi cười lắc đầu, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Ôn Ngọc, quay đầu hỏi Đổng Tiêu Tiêu: “Xảy ra chuyện gì?”



Đổng Tiêu Tiêu sắc mặt khẽ biến thành trầm, nhìn nhìn bên ngoài, đi tới nói: “Hôm nay Đoàn tổng giám không đi làm.”



“Hử?” Tô Thi Thi nhướng mày, Đổng Tiêu Tiêu nói vậy là có ý gì chứ



Đổng Tiêu tiêu gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi mấy ngày nay vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Ngày hôm qua cô đi mượn tài liệu, rồi mới đã xảy ra nổ mạnh, dọa tôi sợ muốn chết. Tôi liền đi hỏi thăm một chút, cô đoán sao?”



Đổng Tiêu Tiêu dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bên bộ phận mua sắm vốn dĩ đã mua loại vật liệu cách âm đủ để cho chúng ta dùng cho dự án sân vận động. Đúng là không biết xảy ra chuyện gì, Khúc Hồng Mai đột nhiên nói gì với khách hàng chỗ bọn họ, cuối cùng họ cũng đòi sử dụng loại vật liệu này.”



Đổng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, gằn từng chữ nói: “Là Đoàn tổng giám phê duyệt.”



“Đoàn Ngọc Tường...” Tô Thi Thi lòng như chìm đến đáy cốc.



Cô không nghĩ muốn đi nghĩ sâu, nhưng mà ý nghĩ này không kiềm chế được cứ chạy loanh quanh trong đầu cô.



“Thi Thi cô không sao chứ?” Đổng Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Thi Thi sắc mặt không tốt, thật cẩn thận hỏi han.
“Còn về phần lão gia bên kia...” Đoàn Chấn Ba sắc mặt âm trầm vô cùng.



Lão già kia bây giờ đối với ông ta càng ngày càng bất mãn, xem ra ông ta phải sớm đưa ra quyết định!



Đoàn Ngọc Tường nhìn đến biểu tình của cha mình, mím môi cũng không dám nói lung tung một câu.



Cục diện bây giờ cũng sớm đã không phải cô ta còn có thể tưởng tượng, Đoàn gia sợ là không thể bình yên nữa.



“Đừng nữa gây chuyện cho tôi.”



Đoàn Chấn Ba đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Dĩnh Tuệ ngồi ở bên kia, đối với cô nói: “Cô ở trong này an tâm dưỡng thai, tôi qua vài ngày nữa sẽ trở lại thăm cô.”



Ông ta nói xong liền đi ra ngoài, Lưu Dĩnh Tuệ không cam lòng đuổi theo ra ngoài, nhíu mày. Nhưng vừa quay đầu, nhìn đến Phương Thanh Hoa đang quỳ rạp trên mặt đất lại vẫn dậy không nổi kia, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.



“Con cũng đi làm đây.” Đoàn Ngọc Tường trong lòng phiền não, không nghĩ muốn ở trong nhà này nữa, thay Phương Thanh Hoa kêu người hầu đến, giúp bà rửa sạch miệng vết thương, rất nhanh cũng đi rồi.



Phương Thanh Hoa nhìn đến bóng lưng con gái mình đang rời đi, đôi mắt phiếm hồng, trong lòng ủy khuất vô cùng.



Lúc này, ở bệnh viện thành phố, Bùi Dịch đứng ở cửa sổ mới vừa nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt cực kỳ khủng bố.



“Đã xác định là do người phụ nữ của Đoàn Chấn Ba đang âm thầm phá rối, tình hình cụ thể ở kho hàng kia hiện tại đã bị Hỗ Sĩ Minh khống chế được, chúng ta không cách nào tìm hiểu.” Đây là Tần Phong ở trong điện thoại nói với anh.



Bùi Dịch trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau, cầm điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.



“Tôi muốn gặp anh.”



Cuối tuần còn phải đi làm