Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 183 : Xương sắp gãy rồi
Ngày đăng: 21:32 20/04/20
Edit: @huongcyndi
Buổi sáng sớm cuối tháng chín đã có chút se lạnh.
Cả người Tô Thi Thi mặc bộ trang phục tập yoga màu màu lam nhạt, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thân cây đàon viên khổng lồ trước mặt.
“Thi Thi à, cây này tượng trưng cho tình yêu của mẹ đó. Mặc dù nó rất tươi tốt, nhưng nó lại chẳng hề hạnh phúc.”
Nhớ lại lời năm đó mẹ cô từng nói với cô, trong lòng Tô Thi Thi có chút đau xót.
“Mẹ, bọn họ sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm của mình.” Tô Thi Thi âm thầm nói trong lòng.
Lúc Đoàn Ngọc Tường lúc đi ra thì thấy Tô Thi Thi đang ngửa đầu đứng trong sân nhà cô.
Sắc mặt cô ta trầm xuống, đi tới rồi lạnh giọng nói với Tô Thi Thi: “Hôm nay tôi có chuyện, cô tự đi trước đi.”
Tô Thi Thi hoàn hồn, nhếch mắt liếc cô ta một cái.
Thấy cô ta mặc bộ đồ công sở, sự giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, khóe miệng khẽ câu lên: “Sợ rồi sao? Vậy cô dựa vào cái gì mà tranh giành Bùi Dịch với tôi đây?”
“Cô...” Sắc mặt Đoàn Ngọc Tường trầm xuống, cắn răng nói: “Đi thì đi, sợ cô chắc?”
Tô Thi Thi nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, xoay người rời đi.
Đoàn Ngọc Tường đang chuẩn bị đáp trả lời khiêu khích của Tô Thi Thi, lại không ngờ cô cứ thế mà đi. Giống như một quyền đánh lên bông vải mềm mại vậy, cô ta cảm thấy thật khó chịu.
Tô Thi Thi híp mắt một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt.
E rằng vị Đoàn đại tiểu thư này sẽ tức đến nội thương đi? Nhưng giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Khi hai người đến nhà chính, Nhậm Tiếu Vi đã chờ sẵn ở trong sân.
Chỗ hai cây ngân hạnh trong sân bị đổ kia đã trồng một cây ngân hạnh tươi tốt khác.
Giờ phút này khi ở dưới cây có trải hai tấm đệm yoga.
Một giáo viên dạy yoga duyên dáng mặc bộ đồ màu xanh đậm đang đứng ở tấm đệm yoga chính giữa, thấy bọn người Tô Thi Thi tới, nhẹ gật đầu mỉm cười với các cô.
“Phu nhân.” Tô Thi Thi và Đoàn Ngọc Tường cùng lên tiếng chào hỏi Nhâm Tiếu Vi.
Nhưng chân cô ta đã bị chuột rút, vừa mới đứng lên, hai chân mềm nhũn liền ngã xuống mặt đất, ngã kiểu chó gặm bùn.
Đoàn Ngọc Tường quẫn bách thiếu chút nữa là khóc lên, toàn bộ hình tượng đều mất hết rồi!
“Cô không sao chứ?” Tô Thi Thi ân cần nhìn cô ta.
“Cô cút ngay cho tôi!” Đoàn Ngọc Tường giận điên lên, hoàn toàn không chú ý thái độ. Bây giờ, cô ta hận Tô Thi Thi không thể biến mất ngay trước mắt cô ta luôn đi.
“Vậy cũng tốt, tôi đi trước.”
Tô Thi Thi chỉ chờ những lời này của cô ta, nói xong rồi quay đầu về phía Nhâm Tiếu Vi nói: “Phu nhân, vậy cháu đi trước nhé, ngày mai lại đến tập nữa.”
Nhâm Tiếu Vi nhíu nhíu mày khoát tay một cái, ánh mắt lướt qua Đoàn Ngọc Tường đang ngã ngồi dưới đất, sự chán ghét chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Ban đầu bà cho rằng Đoàn Ngọc Tường rất thông minh, bây giờ xem lại thấy mắt nhìn người của bà cũng thật quá kém đi!
Đoàn Ngọc Tường ngẩng đầu một cái liền thấy bóng lưng rời đi của Nhâm Tiếu Vi, giận đến nỗi hốc mắt lập tức đỏ lên.
Xong rồi, có phải cô ta đã bị ghét hay không?
Giáo viên dạy yoga lặng lẽ đứng một bên, lúng túng không biết nên làm sao cho phải.
Tô Thi Thi không quan tâm những thứ này, cô chạy một mạch ra sân, chờ đến lúc đã chạy đi xa, mới vịn vào một thân cây cười như điên.
Thật là hả giận đi!
Nhưng cô còn chưa vui vẻ được bao lâu thì phía trước liền truyền tới một giọng nói lãnh đạm: “Chơi đùa rất vui vẻ nhỉ?”
“A...” Tô Thi Thi sợ hết hồn, nhìn Bùi Dịch đột nhiên xuất hiện, “Sao anh đi bộ lại không phát ra tiếng động chứ?”
Bùi Dịch dùng ánh mắt mang tính xâm lược nhìn Tô Thi Thi từ đầu đến chân một lượt, trong mắt như có một ngọn lửa, gằn từng chữ nói: “Cái tư thế vừa rồi không tệ nha. Chúng ta có thể thử một chút.”
“Gì cơ?”
Tô Thi Thi sững sờ một chút, nhìn Bùi Dịch đang tiến lại gần mình, chợt lui về sau một bước: “Anh làm cái gì thế?”
Hello cả nhà! Đầu tuần vui vẻ nhé!