Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 188 : Điểm yếu của Bùi tiên sinh

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Edit: HuongCyndi



Buổi sáng sớm thật yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp tràn vào qua cửa sổ, khiến cả phòng trở nên ấm áp.



Tô Thi Thi hào hứng chạy vào thư phòng, đột nhiên ngây ngẩn tại chỗ.



Cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Dịch rất tuấn tú, nhưng dáng vẻ đẹp trai của anh ngay tại giờ phút này không khỏi khiến cho người ta thêm xao xuyến.



Anh đứng trước bàn đọc sách, nét mặt bình thản, đang kiên trì viết chữ bằng chiếc bút lông có cán thật dài.



Người đàn ông dịu dàng như ngọc, yên lặng đắm mình trong ánh mặt trời buổi sớm, tất cả mọi thứ đều bị lu mờ, chỉ còn lại duy nhất một mình anh.



Ánh mắt Tô Thi Thi rơi xuống bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh, vào giờ phút này, cô cảm thấy tựa như như trở thành cây bút trong tay anh, được anh nhẹ nhàng cầm lấy, dịu dàng đến mức khiến cho lòng người cũng phải say mê.



Hai tay Tô Thi Thi không kìm được liền che lên gò má của mình, bàn tay lạnh lẽo sờ lên gò má nóng ran, mới làm cho tâm trí cô bình tĩnh lại một chút.



Cô đã từng thấy dáng vẻ anh kẹp điếu thiếu lá trong tay và tựa vào trước cửa sổ đặc biệt mê người, nhưng lại không phát hiện ra, dáng vẻ anh cầm bút viết chữ càng mê hoặc hơn.



Nó tác động vào thị giác cũng giống như kiểu không khí chui vào trong từng tế bào của cô, từng ngóc ngách trong trái tim cô.



Loại cảm giác rung động đó, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại.



“Thình thịch thình thịch —— “



Tô Thi Thi cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, gò má cũng càng ngày càng nóng...



Không được...



Tô Thi Thi hít sâu một hơi, nghiêng đầu muốn bỏ chạy.



Còn nhìn tiếp sẽ chảy máu mũi mất.



“Nhìn xong rồi lại muốn bỏ chạy sao, Tô Thi Thi, em cho rằng tôi là cái gì?” Phía sau lưng truyền tới giọng nói lành lạnh của Bùi Dịch.



Lại bị phát hiện rồi.



Người Tô Thi Thi cứng đờ, nghiêng đầu lấy lòng nhìn anh: “Vậy chỉ có thể trách Bùi tiên sinh có sức quyến rũ quá lớn, khiến người ta khó mà cưỡng lại nổi!”



Bàn tay đang cầm bút của Bùi Dịch ngừng một lát, lỗ tai mau chóng đỏ lên.



Thân kinh bách chiến[1], sủng nhục bất kinh[2] như Bùi tiên sinh, lại bởi vì một câu nói của cô gái nhỏ mà xấu hổ.



[1]Thân kinh bách chiến: người từng trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Tô Thi Thi quay đầu nhìn anh cười hì hì: “Bùi tiên sinh à, anh vừa thông minh lại vừa đẹp trai vừa tài giỏi...”



“Nói thẳng luôn đi.” Nét mặt Bùi Dịch cứng nhắc, khẳng định người phụ nữ này lại đang có chủ ý xấu gì đây.



Tô Thi Thi vừa đi vừa nói: “Tôi nghe nói lão gia đã trở lại?”



Khoé môi của Bùi Dịch nhẹ câu lên, lặng lẽ nhả ra bảy chữ: “Lão gia tĩnh dưỡng, không tiếp khách.”



“Không tiếp khách ư?” Tô Thi Thi thoáng ngừng bước chân lại, trong lòng có chút thất vọng.



Mấy ngày trước bà nội cô gọi điện thoại tới, nói lão gia gọi điện thoại cho bà. Mặc dù bà nội không nói rõ, nhưng Tô Thi Thi nghe được, trong giọng nói của bà nội cô mang theo sự lo lắng.



Không cần nghĩ cũng biết Đoàn Kế Hùng đã nói gì với bà nội cô.



“Ông ta được phép quấy rầy bà nội tôi, chẳng lẽ tôi lại không được phép quấy rầy ông ta sao?” Tô Thi Thi âm thầm cắn răng.



Bùi Dịch quay đầu thấy sắc mặt của Tô Thi Thi, không cần nghĩ cũng biết cô đang có chủ ý gì.



Anh kéo tay cô, lạnh nhạt nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”



Tô Thi Thi chép miệng, có chút rầu rĩ không vui, nhưng vẫn ừ một tiếng.



Lúc này, khóe mắt cô liếc qua một bóng người, ưu tư trong lòng bị quét sạch.



Cô kéo tay Bùi Dịch, gọi người đang ở phía xa xa đằng trước: “Đại tiểu thư, cô đi đâu vậy?”



“Hôm nay không phải là cô không tới sao?” Đoàn Ngọc Tường thấy Tô Thi Thi thì sắc mặt chợt trầm xuống.



Vốn là cô ta nghĩ rằng Tô Thi Thi nhất định sẽ không đến, vẫn còn đang rất vui vẻ, cuối cùng cũng không bị cô hành hạ nữa. Nhưng không nghĩ đến cô chẳng những tới, mà còn tới cùng Bùi Dịch nữa!



Tô Thi Thi đi tới trước mặt cô ta, bướng bỉnh cười, nói: “Xem như là đi làm trễ, cũng không thể khiến Đoàn đại tiểu thư thất vọng được!”



Lúc Tô Thi Thi đang nói chuyện, không biết vô tình hay hữu ý liếc qua phía bên cạnh Bùi Dịch.



Ánh mắt Bùi Dịch hơi trầm xuống, cô gái nhỏ này đúng là có thù tất báo.



Vừa nãy không để cho cô trở về xem bài thơ kia, nhanh như vậy đã tính toán cách trả thù rồi!



“Chú trẻ...”Con ngươi của Đoàn Ngọc Tường đối diện thẳng với Bùi Dịch, mặt không kiềm chế nổi liền đỏ lên.



Cô ta thực sự rất rất muốn gặp Bùi Dịch, Tô Thi Thi có thể tốt bụng đến vậy sao?