Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 21 : Đầu óc anh bị kẹp cửa rồi
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
"Đàu óc anh bị kẹp cửa rồi!" Tô Thi Thi kìm nén hồi lâu, chỉ nói như thế một câu.
Đi đăng ký kết hôn? Ở lại Đoàn gia? Anh làm sao vậy? Quả thực điên rồi!
"EM lặp lại lần nữa?" Bùi Dịch nguy hiểm tiếp sát, cô cũng dám cự tuyệt anh!
"Anh... Anh đừng luôn luôn cũng chỉ dùng duy nhất chiêu này!" Tô Thi Thi lui chân từ nay về sau rút lui, "Chú ý đến sức khỏe đi!"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, rồi sau đó mi mắt nheo lại, nguy hiểm nhìn cô: "Thì ra là em thích kiểu mới, được được, tôi còn có một trăm lẻ các loại tư thế chư thử qua! Em yên tâm, tôi tuổi trẻ thể lực rất khỏe mạnh, tuyệt đối có thể thỏa mãn em!"
Bùi Dịch nói xong bắt được chân của Tô Thi Thi, một tay liền lấy cô kéo trở lại. #_#
"Anh!" Tô Thi Thi bực bội khóc, "Tôi không phải là đồ chơi của anh! Anh mau buông! Muốn kết hôn có rất nhiều cô gái sẽ nguyện ý gả cho anh, anh sao cứ phải tìm tôi làm chi? Anh có xấu hổ hay không!"
"Em lặp lại lần nữa?" Bùi Dịch tính tình hoàn toàn bị chọc tức rồi. Nhiều năm như vậy, anh lần đầu tiên có ý định muốn kết hôn, lại bị cô như vậy ghét bỏ!
"Em nói không sai, có rất nhiều cô gái sẽ nguyện ý lên giường của tôi! Tôi không phải không có em thì không được!" Bùi Dịch lạnh lùng nhìn cô một cái, đứng dậy cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Xem chừng Tô tiểu thư, không cho cô ấy rời khỏi biệt thự." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi vừa nghe, quay đầu lại nhìn, mặc quần áo tử tế vội vàng đuổi theo. Không cho cô rời khỏi biệt thự, công việc của cô phải làm sao đây? Bà nội của cô ở nơi đó làm sao đây?
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi bởi vì lao đi quá mau, trước mặt bỗng tối sầm, một trận mê muội truyền đến, một cái lảo đảo liền bổ nhào ra phía trước.
"A!" Trọng vật rơi xuống phát ra âm thanh vang dội trầm đục, nghe cũng rất đau.
"Thật là ngu dốt!" Bùi Dịch nhíu mày, bước nhanh đi trở về tới kéo cô, thờ ơ liếc cô, "Này lại là em dùng thủ đoạn câu dẫn tôi sao?"
Tô Thi Thi đau đến nhe răng trợn mắt, tức giận liếc anh một cái: "Nếu tôi vừa rồi ngã chết, nhất định là làm quỷ cũng đi theo ám anh cho anh xui xẻo đến chết!"
Bùi Dịch thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Cô gái này này rõ là...
"Có thể." Anh gật đầu.
"Hả?" Tô Thi Thi hồ nghi nhìn anh, anh sao tự dưng tốt như vậy?
Nhưng một giây sau, cô liền từ trên ghế sofa đứng lên, trong thân thể coi như đột nhiên đột nhiên tràn đầy năng lượng, đi lên cầm lấy túi xách bỏ chạy.
Cơ hội tốt như vậy không bắt lấy mới là lạ!
Chỉ là lúc cô trở lại công ty, lại ngoài ý muốn phát hiện công ty nhìn cực kỳ quỷ dị.
"Chú lý, xảy ra chuyện gì? Hôm nay sao lại như vậy không thấy hai đi làm?" Tô Thi Thi nhìn thấy văn phòngtrống không, hỏi bảo an trước đại sảnh.
"Tô tiểu thư còn không biết? Ông chủ ôm tiền bỏ trốn rồi, mọi người tiền lương cũng chưa lấy, rất nhiều người đã tự nhận mình xui xẻo rời đi, còn vài người ở lại nhìn xem tình hình." Bảo an vừa nói vừa lắc đầu, "Tôi thấy chúng ta chắc là không lấy lại được tiền lương rồi, tôi cũng cần phải đi tìm việc khác thôi."
"Sao đột nhiên lại như thế?" Tô Thi Thi triệt để lờ mờ, chuyện này một chút dấu hiệu cũng không có.
Hai ngày trướ, ông chủ còn nói với cô làm tốt dự án lần này, đến tết sẽ tăng tiền thưởng cho cô. Chỉ chớp mắt, người bỏ chạy rồi sao? △△
Cô không tin lắm, đúng là lúc đi vào bên trong sau khi nghe ngóng, phát hiện ông chủ quả thật chạy mất rồi. Nơi này lập tức cũng sẽ bị chính phủ nghành niêm phong.
"Lòng dạ quá hiểm độc rồi!" Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi, công trình cô đang phụ trách đã gần hoàn thiện rồi, vốn đang trông cậy vào đấy đến trích phần trăm giúp bà nội cô mua một căn nhà mới tốt một chút, bằng không cùng Hà gia phân chia tài sản lại không biết muốn đợi bao lâu.
Hiện tại, đều đã xong rồi.
Nóc nhà bị thủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc này, Tô Thi Thi nhận được cuộc điện thoại của hàng xóm nhà bà nội cô gọi tới.
"Thi Thi, mẹ chồng và chồng cô đến đây náo loạn! Cô mau tới nhanh, bà nội cô tình hình nhìn không tốt lắm." Bác gác hàng xóm còn không biết chuyện Tô Thi Thi đã ly hôn, chỉ nghĩ rằng vợ chồng cô gây gỗ làm phiền đến bà nội ở nhà.
Tô Thi Thi sắc mặt trắng nhợt, quay đầu lại, co cẳng chạy.
Cô vừa chạy vừa gọi 110. Bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không như vậy mà chịu bỏ qua!