Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 221 : Chuyện này có gì đó không đúng lắm
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Edit:
Không khí tựa như chợt ngưng đọng lại trong lúc này, bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng trái tim đang đập.
Tô Thi Thi quật cường nhìn vào mắt Bùi Dịch, không giận không buồn, chẳng qua là cứ nhìn như thế, thề phải nhìn được điều gì đó từ trong mắt anh.
Sự hốt hoảng trong mắt Bùi Dịch chợt lóe rồi biến mất.
Trong nháy mắt, Tô Thi Thi cảm thấy trái tim của mình đau nhói. Không phải là ủy khuất, mà là vì anh quá cẩn thận.
Bá đạo như Bùi Dịch, thì lúc nào lại lúng túng như vậy? Lúc nào mà ngay cả ánh mắt của mình cũng không khống chế được?
Mà vừa rồi chẳng qua là anh và cô mới nhìn nhau có một cái thôi, đã khiến anh phải hốt hoảng rồi.
"Có phải anh ngốc không vậy?" Chóp mũi Tô Thi Thi chua xót, anh nghĩ cô sẽ không tin anh sao?
Có phải đã quá khinh thường cô rồi không!
"Trả lời đi, vừa rồi không phải anh đi cùng với cô ta chứ?" Tô Thi Thi méo mồm, lại hỏi một câu.
Bùi Dịch chợt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu một cái.
Mắt Tô Thi Thi nhất thời trừng lớn, liếc anh một cái, xoay người đi về phía Đoàn Ngọc Tường.
Trốn ư? Nói đùa à, muốn chạy trốn cũng không tới lượt cô đi?
Người phụ nữ không biết xấu hổ đã khiêu khích đến tận cửa, cô lại trốn ở trong nhà sao?
Muốn nhịn, cũng không thể nhịn được!
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi thướt tha đi về cửa biệt thự phía mẹ con Đoàn Ngọc Tường đang đi tới, đột nhiên có chút nhức đầu.
Bùi tiên sinh đang suy nghĩ, phải dọn dẹp cục diện rối rắm này sao.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì sao?" Tô Thi Thi chặn trước cửa, ánh mắt tùy ý quan sát mẹ con Đoàn Ngọc Tường.
"Chúng tôi đến tìm Tiểu Dịch." Phương Thanh Hoa dẫn đầu mở miệng nói trước, trong giọng nói không che giấu được sự hưng phấn.
"Vậy sao? Bùi Dịch trước đã cảnh báo không cho các người vào đây. Còn nữa, các người cho là anh ấy đi dạo phố cùng các người, thì các người có thể tùy tiện vào đây như vậy sao?" Ánh mắt Tô Thi Thi rơi xuống chiếc túi trên tay bọn họ, giọng nói nhàn nhạt, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, tức chết người không đền mạng nói.
"Cô..."
"Không thể nào hoàn thành nhiệm vụ." Tô Thi Thi lẩm bẩm nói.
Khóa trình kín mít, coi như là học tập hai tháng cũng không thể hoàn thành nổi, nói gì đến cô phải hoàn thành nó trong vòng năm ngày.
Tô Thi Thi yên lặng thở dài: "Phu nhân, bà là không muốn tôi trở thành con dâu của bà sao."
Cô không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, nhưng công việc chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn không có dừng lại.
Trong mắt Tô Thi Thi lóe lên nhất một tia sáng, tức giận từ đáy lòng và ý chí đấu tranh hoàn toàn đều bị kích ra ngoài.
"Ghét tôi sao? Muốn cho tôi biết khó mà lui phải không? Sự khiêu khích này tôi nhận!"
Từ một khắc kia cô nhìn thấy tờ khóa trình biểu này, rất nhiều vấn đề nghĩ không ra, trong phút chốc đã hiểu rõ.
"Cạch."
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, thân thể Tô Thi Thi cứng đờ, vội vàng đem tờ khóa trình biểu kia giấu đi.
Cô vừa mới giấu xong, thì Bùi Dịch bước vào.
"Có chuyện gì vậy?" Bùi Dịch nhìn chăm chú cô hai giây, hỏi trúng tim đen.
"Mắt của anh thật độc!"
Con ngươiTô Thi Thi đảo một vòng, kéo dài âm nói: "Nhưng tôi không định nói cho anh biết đâu!"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, rất bình tĩnh nói: "Mong rằng phu nhân sẽ hạ thủ lưu tình."
Tô Thi Thi nghẹn họng.
Quả nhiên anh cái gì cũng biết! Nhưng chỉ là không nói cho cô, để cô tự đoán sao? Như vậy chơi rất vui phải không?
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đi về phía phòng tắm, cặp mắt híp lại.
Nếu đã thế, cô ắt hẳn phải cho anh một ngạc nhiên lớn đây!
Hạ thủ lưu tình ư? Nằm mơ đi!
Thi nhà tui không ngốc, mà tui cũng chả hiền *cười gian* chỉ nói vậy thôi