Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 230 : Tôi chỉ nghĩ muốn cô bình an

Ngày đăng: 21:33 20/04/20


Edit:



Beta: Ryeo



Gió thu thổi từ từ, gợi cho người ta chút ưu tư muộn phiền.



Bùi Dịch nhìn chiếc xe đang chở Tô Thi Thi đi càng ngày càng xa, âm thầm xiết chặt ống nhòm ở trong tay.



"Ting... "



Mobile phone run run, anh lấy ra vừa thấy, là Tần Phong gửi địa chỉ hiện tại của anh ta.



Anh nhìn chăm chú di động, yên lặng vài giây, hai mắt từ từ nheo lại, trong mắt hiện lên quét xuống ý tứ hàm xúc không rõ ràng.



"Thi Thi, em tới cùng muốn làm cái gì?"



Anh biết sáng sớm hôm nay Tô Thi Thi chạy ra ngoài, bây giờ lại thần thần bí bí đi khỏi nhà, chắc chắn là muốn làm cái gì. Anh không phải không muốn điều tra, nhưng trực giác anh mách bảo không cần đi thăm dò.



Anh là muốn đợi từ chính miệng cô nói ra cho anh biết!



"Hi vọng em sẽ cho tôi một bất ngờ lớn." Bùi Dịch cuối cùng liếc mắt nhìn chiếc xe đã đi xa kia, hạ ống nhòm xuống, xoay người hướng cầu thang đi đến.



Sân thượng rất nhanh liền yên bình lại, giống như Bùi Dịch chưa từng xuất hiện nơi này.



Tất cả trang viên Đoàn gia đều chìm ngập trong không khí náo nhiệt. Những người hầu khẩn trương, bận rộn, người nào cũng không biết người phụ nữ trên danh nghĩa muốn đính hôn cùng Bùi Dịch đã đi đâu mất không thấy.



Nửa giờ sau, Tô Thi Thi lái xe đến chỗ công trình gian khách của sân vận động.



Giờ lành cắt băng sắp đến, lúc này công trình gian khách sân vận động này náo nhiệt cực kì, đã có rất nhiều phóng viên truyền thông tụ tập tại cửa sân vận động.



Tô Thi Thi kéo cánh tay Ôn Ngọc, đi tới hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn Tần Phong đang đi phía sau.



"Cô đừng nhìn tôi như vậy." Tần Phong bị ánh mắt của cô nhìn đến toàn thân lông tơ đều nhanh dựng thẳng lên.



Anh cảm thấy được hôm nay người phụ nữ này cực kì kì quái.



Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt hỏi: "Anh ấy khi nào đến?"



"Cái gì? Ai khi nào đến đây?" Tần Phong sắc mặt cứng đờ, ấp úng nói xong, nhịn không được liền nhìn xuống đất.




Tần Phong thấy vậy, vội vàng nắm chặt cổ tay Bùi Dịch lại, trầm giọng hỏi: "Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Người của Hỗ Sĩ Minh còn đang ở bốn phía nhìn chằm chằm vào chúng ta, một khi làm như vậy..."



"Tôi chỉ nghĩ muốn cô ấy bình an."



Bùi Dịch lạnh giọng nói, trong mắt phát ra hừng hực lửa giận. Lạnh thấu xương, cứng cỏi, chân thật đáng tin.



Nhiều năm như thế, anh vì đối phó Đoàn gia, vì đối phó Tứ Đại Gia Tộc, một mực âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng của mình. Mà hiện tại Tô Thi Thi liên lạc không rõ, anh không tìm ra được sự chọn lựa khác.



Cho dù là sẽ bại lộ thế lực, anh cũng tuyệt không cho phép Tô Thi Thi có bất luận sơ xuất gì!



(Ryeo: Anh Dịch mạnh nhất, 4 đại gia tộc là cái méo gì 😎😎😎😎😎😎



Dịch: biết thế thì tốt, cô lo an phận đi.



Ryeo: *chạy tới ôm tay Dịch ca* oppa là nhất



Dịch: * liếc* buông ra, anh còn phải tìm vợ



Ryeo: anh cứ bềnh tĩnh, em đây sẽ lo cho chị thay anh 😁😁😁😁😁)



"Có lẽ sự việc không như cậu nghĩ." Tần Phong sốt ruột nói. Anh cảm thấy được Tô Thi Thi là chính mình rời khỏi.



"Tôi ý đã quyết." Bùi Dịch hít sâu một hơi, lấy di động, ấn một dãy số.



Ngay tại lúc anh đè xuống con số muốn bấm kia, những người bên cạnh đột nhiên hô lớn:



"Thật tuyệt!" Mọi người chỉ vào màn hình lớn trong sân vận động.



"Bùi Dịch cậu mau xem!" Tần Phong vội vàng ngăn Bùi Dịch lại, để cho anh nhìn màn hình lớn.



Bùi Dịch ngước lên, nháy mắt tiếp theo, cả người thất thần ngay tại chỗ.



Chỉ thấy màn hình lớn hiện lên hình ảnh không gian ba chiều của một ngôi nhà.



Trời xanh mây trắng, bãi cỏ xanh, bao quanh bốn phía của căn nhà. Nơi đó hiện lên một dòng chữ to màu đỏ- - " Tặng anh, Bùi Dịch".



Thính xa xôi, thính gần gần, đăng 1c cho hóng chơi thôi 😄😄😄😄😄😄😄