Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 241 : Cầu xin cô cứu con tôi

Ngày đăng: 21:33 20/04/20


"Giết người?" Tô Thi Thi giật mình, nhưng cũng chỉ là một giây, liền hướng tới bờ ao nhảy xuống.



"Cứu... Cứu mạng..." Lưu Dĩnh Tuệ ở trong nước quẫy đạp, liều mạng vùng vẫy, trong mắt đều là kinh hoảng cùng tuyệt vọng.



Trên bờ, người hầu vừa rồi lớn tiếng kêu to đã chạy tới, kích động quát to lên: "Người đâu mau tới đây! Tô tiểu thư đem Lưu tiểu thư đẩy xuống hồ rồi, tới nhanh cứu người!"



"Phù phù... Phù phù..." Sau đó liền truyền đến vài tiếng động, trong hồ nhất thời có hơn mấy người hầu, đồng khởi hướng tới Tô Thi Thi cùng Lưu Dĩnh Tuệ bơi qua.



"Tới cũng quá nhanh đi." Tô Thi Thi ánh mắt u ám.



Hiện tại cứu người quan trọng hơn, cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều như vậy. Cô kéo thân thể Lưu Dĩnh Tuệ, chú ý không đi đụng vào bụng của cô ta, thật cẩn thận đem cô ta hướng lên bờ kéo lên.



"Có người rơi xuống nước sao?" Nơi xa truyền đến một trận ồn ào tiếng bước chân, mới vừa bị vệ sĩ kéo ra khỏi biệt thự Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường cùng nhau hướng về bên này chạy tới.



Phương Thanh Hoa vừa chạy vừa đối với các nhân viên an ninh nói: "Các người kéo tôi làm gì? Không thấy có người rơi xuống nước rồi hả? Tô Thi Thi đây là mưu sát, các người vẫn còn không đi đến bắt cô ta lại? Chẳng lẽ tôi cùng đại tiểu thư còn có thể chạy hay sao?"



"Cái này..." Mấy người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên nghe lời bà ta hay không.



Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Nói thế nào, Lưu tiểu thư trong bụng cũng là mang huyết mạch Đoàn gia. Lão gia thích cháu trai bao nhiêu, các người thừa biết. Nếu xảy ra chuyện gì, các người gánh vác nổi sao?"



"Vậy các người đứng ở chỗ này không cần chạy loạn, lão gia nói, muốn các người mau rời khỏi Đoàn gia." Đội trưởng đội vệ sĩ một chút trầm tư, xác định bọn họ cũng không dám làm càng, liền đi theo người hướng hồ nước chạy đi.



Bọn họ vừa đi, Đoàn Ngọc Tường lặng lẽ lôi kéo tay áo Phương Thanh Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chuyện này là sao chứ?"



Phương Thanh Hoa lườm Tô Thi Thi đang ở bên kia ra sức cứu người, trào phúng cười nói: "Cô ta đem chúng ta làm hại thảm như vậy, cũng nên cho cô ta một bài học rồi."



"Là mẹ cho người là sao?" Đoàn Ngọc Tường kinh hãi, "Chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, giờ phút này rất quan trọng, mẹ tại sao vậy còn gây chuyện?"



"Chẳng lẽ còn có chuyện gì so với hiện tại tệ hơn sao? Tô Thi Thi cái tiện nha đầu này đã sớm nghĩ muốn đem chúng ta đuổi ra khỏi Đoàn gia, mẹ sẽ không để cho cô ta được như ý. Chúng ta không dễ chịu, cô ta cũng đừng nghĩ muốn dễ chịu." Phương Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đều là nồng đậm hận ý.



Bà ta cũng biết, Lưu Dĩnh Tuệ là chính mình thân thể chống đỡ không nối mới rớt xuống hồ nước. Nhưng bà ta đã sớm mua chuộc người hầu, nhân cơ hội lúc Tô Thi Thi cùng Lưu Dĩnh Tuệ ở chung một chỗ, để cho Lưu Dĩnh Tuệ gặp chuyện ngoài ý muốn.



"Tô Thi Thi, tôi tuyệt đối sẽ không cứ như vậy buông tha cô!" Phương Thanh Hoa nhìn Tô Thi Thi bên kia đem Lưu Dĩnh Tuệ kéo lên trên bờ, trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất.



"Mẹ, cha cực kỳ coi trọng đứa bé trong bụng của cô ta, mẹ hẳn biết rõ. Mẹ làm như vậy, đứa bé kia xảy ra chuyện gì không hay, chúng ta thật là cùng đường rồi." Đoàn Ngọc Tường nhíu mày nói.




Cô nói xong, khom lưng đỡ lấy Lưu Dĩnh Tuệ, đối với vệ sĩ nói: "Còn không qua đây cứu người!"



"A... A...!" Vệ sĩ kia hoàn toàn bị khí thế của Tô Thi Thi dọa phát sợ, cũng không nghĩ nhiều, khẩn trương chạy đến giúp cô nâng Lưu Dĩnh Tuệ dậy.



Tô Thi Thi để cho hắn ôm Lưu Dĩnh Tuệ chạy tới cửa trang viên, đối với một vệ sĩ khác mới vừa từ trong hồ đứng lên nói: "Đem này mấy cái người hầu này toàn bộ đều bắt hết lại cho tôi, thẩm vấn cho rõ ràng cuối cùng là ai giết người!"



"Tô tiểu thư, chuyện này..."



"Tôi lập tức nói cho Bùi tiên sinh biết, các người có chuyện gì nói trực tiếp nói với anh ấy đi." Tô Thi Thi nói xong tiện không tiếp tục ở đây quản bọn họ, cùng vệ sĩ kia gọi điện thoại kêu xe cứu thương, rồi liền đi theo hắn chạy ra ngoài.



Mà lúc bọn họ đến cửa trang viên, xe Bùi Dịch vừa vặn dừng lại.



Anh không biết từ lúc nào đã thay đổi mặc một cái áo gió màu ka-ki, từ trên xe bước xuống, gió thổi tung một góc quần áo, tuấn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh bước ra



Anh nhìn đến Tô Thi Thi toàn thân ướt sũng, nhướng mày, cởi áo khoác ra liền hướng tới cô đi đến, cầm áo khoác choàng lên trên người cô gắt gao bao chặt lại, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



"Cô ấy giống như bị động thai, chúng ta khẩn trương đi bệnh viện." Tô Thi Thi không kịp giải thích, thúc giục anh trước đem Lưu Dĩnh Tuệ đưa xe.



Lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát, Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường mang theo người chạy tới.



Bên kia, Đoàn Chấn Ba nghe được tin tức, cũng chạy đến, đồng thời ngăn ở cửa, muốn bắt Tô Thi Thi đền mạng.



Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống giống như mực đặc một dạng, toàn thân tản ra lãnh ý.



Anh mới rời đi một hồi, những người này liền dám ức hiếp người phụ nữ của anh!



Anh nắm chặt tay Tô Thi Thi, dẫn cô vào trong xe, nhìn mấy người Đoàn Chấn Ba chặn ở cửa, đối với chú Lý gằn từng chữ nói: "Tông qua đi!"



Gửi (Mít) thương nhớ. 😚😚😚😚😚😚😚😚



Nếu đoán ko lầm thì hôm nay cô thi xong nhỉ? Nếu tối nay cô lên chào tui thì mọi người có chương. Ko thì đợi khi nào tôi thấy mặt cô sẽ đăng.



Vì thế... cô làm bài tốt rồi mau ngoi lên đây. Mọi người ko có chương thì cứ gọi hồn Mít về đê... 😏😏😏😏😏😏😏😏😏