Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 257 : Người đàn ông sau lưng Tô tiểu thư
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
"Cốc cốc." Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa lanh lảnh.
Tô Thi Thi đặt chén trà xuống, đứng lên nói: "Khẳng định là sư huynh đến rồi."
"Vậy để tôi ra mở cửa." Ôn Ngọc có chút ngại ngùng khi để cho khách đi mở cửa, cũng cùng đi theo ra.
Tô Thi Thi nhìn đồng hồ, không sai một giây, không lệch một phút. Sư huynh của cô vẫn lại là rất đúng giờ.
"Sư huynh, anh lần này vậy mà không..." Tô Thi Thi nói một nửa liền im miệng, hoảng sợ vô cùng trừng mắt nhìn người phía trước.
"Sư muội, Ngọc..." Tống Trọng Hạo cứng ngắc đứng ở cửa, vừa nói chuyện một bên ủy khuất nhìn Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc, khóe miệng rút rút, giống như người chịu khổ hình một dạng.
Sau lưng anh có hai người đàn ông mặt không chút thay đổi đang đứng, liền giống như hai vị thần canh cửa, đứng ở một trái một phải.
Tô Thi Thi nhất thời phản ứng kịp, lập tức trơ mặt bài trừ ra một nụ cười tươi tắn, vươn người qua giữ chặt tay Bùi Dịch: "Anh yêu, anh như thế nào lại tới nữa? Mau vào."
Bùi Dịch khắp người mây đen dầy đặc đang nghe đến cô nói "Anh yêu", nhất thời sau cơn mưa trời lại sáng, vô cùng hưởng thụ.
Tần Phong khinh thường trợn mắt nhìn anh. Quả là tên phản đồ!
Vừa rồi hai người rõ ràng rất ăn ý muốn đến đây xử lý hai cô gái này. Kết quả Tô Thi Thi làm một bộ mặt tươi cười, liền giống như cho Bụi Dịch ăn phải mê dược thần hồn điên đảo rồi.
Chết tiệt, không cho anh vào, vậy mà để cho cái " tiểu bạch kiểm " đến đây!
Tần Phong càng nghĩ càng tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Ngọc. Ôn Ngọc bị anh nhìn trừng trừng cực kỳ sợ hãi, thật cẩn thận liếc nhìn anh, chậm rãi vươn tay ra.
Tần Phong hô hấp bị kiềm hãm, ở một khắc này, anh vậy mà khẩn trương đến nỗi tay đều đã không biết nên để vào đâu.
Anh chậm rãi vươn tay, vẫn lại là không nghĩ mình lại dễ dàng tha thứ cho cô. Nhưng khi tay anh vừa mới vươn ra, đột nhiên nhìn đến Ôn Ngọc nắm lấy tay Tống Trọng Hạo, hai người liền như vậy ở trước mắt anh nắm tay đi vào trong căn nhà.
"Ôn Ngọc, em... Ông đây... Ông đây... Muốn giết người!" Tần Phong tức giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói rồi.
Vô cùng nhục nhã!
Tống tiên sinh, từ bây giờ anh là bạn tốt của tôi!
Tô Thi Thi nhìn đến đây, yên lặng uống ngụm trà: "Sư huynh, thì ra anh thật sự là thâm tàng bất lộ nha, kỹ thuật giúp người giải vây cũng quá tốt đi!"
Tần Phong tiên sinh rốt cục cũng được minh oan rồi, thiếu chút nữa vui mừng mà khóc, quả thực đem Tống Trọng Hạo trở thành ân nhân cứu mạng.
"Các người cần đầu tư bao nhiêu? Tôi giúp hết!" Một đám người cuối cùng đều đã ngồi xuống bàn chuyện chính, Tần Phong đối với Tống Trọng Hạo nói.
"Thật sao?" Tống Trọng Hạo mi mắt sáng lên, một lời liền đồng ý, "Vậy thì đa tạ Tần tiên sinh rồi."
"Sư huynh..." Tô Thi Thi muốn phản đối cũng không kịp, buồn bực trừng mắt nhìn Tống Trọng Hạo liếc mắt một cái.
Sư huynh, anh cũng thật là, ai đến cũng không - cự tuyệt rồi!
Quả nhiên, cái lão hồ ly Tần Phong này vừa thấy Tống Trọng Hạo đồng ý, liền vui mừng nói: "Tôi đầu tư nhiều như vậy, có thể ở công ty cho tôi một chức vị hay không? Trên danh nghĩa là được rồi."
"Được chứ, không thành vấn đề." Tống Trọng Hạo lại lập tức đồng ý
Tô Thi Thi: "..."
Cô yên lặng lườm Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh không lên tiếng một cái, thực hoài nghi anh cùng Tần Phong có phải hay không thông đồng từ trước.
Cô hắng giọng một cái, quay đầu nhìn Bùi Dịch hỏi: "Bùi tiên sinh nói đến đầu tư, anh chẳng lẽ không có ý định này sao?"
Bùi Dịch vẫn cùng cô chơi trò chơi, không chịu nói cho cô biết anh cùng Xây dựng Tiệp Khắc có quan hệ gì. Tô Thi Thi cũng cùng anh chơi tới cùng, liền là nghĩ muốn dựa vào công ty thiết kế tìm hiểu một chút.
Hai người này chơi đùa thật không biết mệt.
Lúc Bùi Dịch nghe được lời của cô, nhàn nhạt liếc cô một cái, trầm mặc nửa ngày, chậm rãi phun ra một câu: "Tô tiểu thư, anh càng nguyện ý làm người đàn ông đứng sau lưng em."
"Phụtttttt - -" Tô Thi Thi mưa phùn bay tứ tung.