Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 272 : Trần truồng
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
Edit:
Beta: Ryeo
"Gâu gâu!" Trên mặt cỏ treo đầy đèn ngũ sắc, một trận tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, làm đèn lồng tựa hồ cũng bị chấn động mà rung lắc.
Mọi người hoảng hốt nhìn Đại Cẩu Tử trong miệng ngậm một con chó con phi tới, thời điểm chạy đến trên đường, bị một thứ như nón lụa đen gầm lên một tiếng trong cổ họng. Đại Cẩu Tử vội xoay đầu, vung mông, quay đầu bỏ chạy.
Độ khó của động tác kia, một phát như muốn vặn gãy thắt lưng, thật sự là kỳ tích!
"Gâu gâu!" Tiểu Vịnh đánh hơi rất không dễ dàng mới tìm được vị trí của chồng con, gặp Đại Cẩu Tử muốn chạy, nhanh chóng chạy đuổi theo.
"Ẳng..." Đại Cẩu Tử bị Tiểu Vịnh đuổi bị dọa sợ, liều mạng chạy như điên.
"Cái gì tình huống gì đây? Kia không phải chó ngao Tây Tạng sao? Bảo vệ đâu, nó cắn chết người mất!" Các vị khách luống cuống, nhất là khách nữ, một đám sợ tới mức hoa dung thất sắc.
"Sao chúng nó vào được đây vậy?" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen một mảnh, liếc người bảo vệ ở đằng xa đang đuổi theo con chó, ánh mắt giận dữ "Khẩn trương xử lý tốt!"
Một đám các nhân viên an ninh đuổi theo Tiểu Vịnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khẩn trương đuổi theo.
Bỗng nhìn thấy Đại Cẩu Tử khi đó, các nhân viên an ninh đều đã trợn tròn mắt. Bọn họ hoàn toàn không biết một con chó khác làm sao vào được đây!
"Bùi Dịch, chúng ta... có nên chạy trước không?" Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch, mạnh mẽ nuốt nước miếng.
Chuyện này, thật sự không liên quan tới cô!
"Có trò hay không xem?" Khóe miệng Bùi Dịch cong lên ánh mắt nhàn nhạt liếc Hỗ Sĩ Minh ở phía trước.
Hỗ Sĩ Minh trực giác cực kỳ nhạy cảm, nhìn sang phía bên này. Ánh mắt hai người giao nhau, bắn ra tia lửa điện xoèn xoẹt!
Hỗ Sĩ Minh quay đầu, bước đến trung tâm, trấn an khách khứa.
"Thật xin lỗi đã để xảy ra tình huống bất ngờ, Hỗ gia tôi..."
"A, hai con chó điên sao lại ở chỗ này! A, không cần tới đây, anh! Anh cứu em!" Hỗ Sĩ Minh còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu như quỷ.
"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử sốt ruột, bị vợ tóm được sẽ bị cắn, hai cái chân trước vội vàng hướng ngực Mễ Tuyết Nhi nằm úp sấp, dùng miệng ngậm con chó con đi.
Lần đầu tiên, không ngậm được.
Đại Cẩu Tử có chút sốt ruột, bốn móng vuốt trên này, liều mạng kéo kéo, rốt cục lôi được chó con ra ngoài, ngậm nó bỏ chạy.
Mễ Tuyết Nhi đến phản kháng cũng không kịp, khi phục hồi tinh thần lại phát hiện nửa người trên của mình đang trần truồng, sợ tới mức oa một tiếng liền khóc.
"Chết tiệt!" Hỗ Sĩ Minh chửi thầm một tiếng, cởi áo khoác ra che lấy Mễ Tuyết Nhi.
Trong vũ hội nhà hắn lại xảy ra chuyện như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Nhưng như này liệu đã là kết thúc rồi?
Nơi xa, Tiểu Vịnh nhìn phía sau các nhân viên an ninh đuổi theo, bản năng chạy lên phía trước.
Bởi vì chạy quá nhanh, nón trên đầu nó rơi trên mặt đất, mấy cái rương trên lưng cũng lung lay thoáng động đậy, rơi xuống đất.
"A, em nhớ ra rồi, mấy cái rương kia là ong mật!" Tô Thi Thi cả kinh kêu lên.
"A, chạy mau, ong mật đến rồi!"
"A, cứu mạng!"
Hiện trường nhất thời rối một nùi, khắp bầu trời một đám ong mật, trên mặt đất mọi người ba chân bốn cẳng bỏ chạy, quả thực so với chụp ảnh khoa học viễn tưởng còn đặc sắc hơn.
"Bùi Dịch, chúng ta có nên chạy trước không?" Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch.
"Nói thừa!" Bùi Dịch liếc cô một cái.
Anh hiện tại, muốn giết chó!
Tui mới về tới. Up truyện đây. Mn ngủ ngon 😊😊😊😊😊