Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 293 : Đều là một phe

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Edit: ThuyenLeK3



Beta: Ryeo



"Bùi... Bùi tổng?" Ôn Ngọc mới vừa rồi không nhận ra được người đàn ông đang nói chuyện này là Bùi Dịch. Đợi đến lúc cô mang đàn đến gần mới nhận ra được là anh, dọa cho sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kìm nén đến đỏ bừng, thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch một chút, lại nhìn thấy Bùi Dịch gây khó khăn cho Hỗ Minh Phỉ khi đó, cuối cùng lúc thấy Tô Thi Thi, hốc mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa trực tiếp khóc lên.



"Ngọc, không có sao, không có sao." Tô Thi Thi vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của cô, trong lòng có chút dở khóc dở cười.



Cô ban đầu không biết là bọn họ ở chỗ này.



"Tôi... Tôi chính là cảm thấy anh ấy... Anh nói chuyện thật là quá đáng, sao có thể nói như vậy với một cô gái. Liền... Vừa muốn đem đàn cho vị tiểu thư này, để cho cô đi chứng minh..."



Ôn Ngọc càng nói càng nhỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, không dám rơi, bộ dáng kia ủy khuất vô cùng.



Khụ khụ một cái... Tô Thi Thi thiếu chút nữa bật cười.



Ôn tiểu thư, cô thật là thần trợ giúp nha!



Cô đã không cần đi xem sắc mặt Hỗ Minh Phỉ, đoán chừng sắp tức chết đi?



Mới vừa nói nơi này không có đàn cổ, kết quả là có người đem đến...



"Ngọc, đây không phải là lỗi của em. Em chỉ là tốt bụng muốn giúp người thôi mà." Bên cạnh lao đến một bóng người.



Tần Phong đã chạy tới giúp đỡ Ôn Ngọc tháo cây đàn đeo trên lưng xuống, đồng thời hướng về phía phục vụ ngoắc nói: "Tới đây đem đàn đặt lên nào."



Anh vừa nói chỉ chỉ Hỗ Minh Phỉ: "Vị tiểu thư này muốn đánh đàn."



"Vâng ạ." Mấy vị phục vụ thấy bọn họ người nào cũng khí thế hơn người, nào dám đắc tội, vội vàng ôm đàn hướng Piano bên kia chạy đi.



"Các người..." Hỗ Minh Phỉ thiếu chút nữa giận đến mất hết phong độ.



Cô biết Tần Phong, còn cô gái này là bạn gái anh ta?



Đều là một phe!



"Hỗ tiểu thư, xin mời." Bùi Dịch hướng bên cạnh vừa lui, thay Hỗ Minh Phỉ nhường đường đi.



"Tiểu Dịch!" Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trầm xuống, có chút không vui.




Tô Thi Thi nhìn thấy ánh mắt anh trừng yêu cô mặt lập tức đỏ.



Người đàn ông này...



Không biết đang có chủ ý gì!



Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn bên kia Hỗ Minh Phỉ đã bắt đầu đánh đàn, không biết sao vậy, lại có chút đồng tình nổi dậy.



Bùi tiên sinh sẽ có lòng tốt như vậy sao?



Nói đùa!



"Thi Thi, tôi cùng các người cùng đi đi." Ôn Ngọc lặng lẽ đến bên cạnh nói.



"Ngọc, chúng ta cà phê còn không có uống!" Tần Phong đi tới, một tay kéo Ôn Ngọc trở về, ngẩng đầu hướng về phía Tô Thi Thi cười nói, "Thi Thi à, chăm sóc tốt cho bác gái."



Tô Thi Thi nhíu mày: "Tần tổng, hẹn hò một lần không dễ dàng, nắm chặt cơ hội thật tốt."



Tần Phong trên mặt nụ cười cứng đờ. Người phụ nữ này sao lại hiểu lời nói của anh như vậy.



Anh mới vừa rồi lại là theo dõi vừa uy hiếp, mới đem Ôn Ngọc đến, không nghĩ tới lại nhảy vào cái hố của Bùi Dịch.



"Dám phá hủy buổi hẹn hò của tôi, tôi liền ở chỗ các người ăn vạ!" Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc ngồi vào trước mặt Bùi Dịch, tức giận trợn mắt nhìn Bùi Dịch một cái.



"Vậy không làm phiền." Bùi Dịch lại đột nhiên đứng lên, hoàn toàn không suy tính gì liền hướng phía ngoài, đi ra.



"Bùi tổng!" Ôn Ngọc mở một đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh, mặt nghiêm túc nói, "Anh bây giờ đuổi theo còn kịp, Thi Thi bọn họ chưa đi xa."



Cô là rất không đồng ý Bùi Dịch ở đây cùng với Hỗ Minh Phỉ.



Bùi Dịch bước đi dừng một chút, trong lòng có chút hơi động. Người phụ nữ này không hổ là tri kỷ của Tô Thi Thi.



Anh đối với Ôn Ngọc gật đầu một cái, bước nhanh hơn.



"Ặc! Cậu quá độc ác!" Tần Phong lau mồ hôi, lại có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ mà mình thích.



"Cô gái ngốc này, bọn họ đi rồi, nhưng mà để lại cho chúng ta một cục diện rối rắm đó!"



Tần Phong quay đầu nhìn bên kia một chút, Hỗ Minh Phỉ đang nghiêm túc đánh đàn, đau cả đầu.