Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 309 : Đã trút giận đủ chưa?

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Edit: MoonPii9999



Beta: Ryeo



Trong phòng khách lớn như tế, có gió lạnh phòng ngoài mà thổi qua, làm cho người ta không khỏi dâng lên một tầng lạnh lẽo.



Hai thân thể một quỳ, một ngồi dưới đất, lúc này hai người sắc mặt đỏ thắm, cái trán mơ hồ có mồ hôi toát ra, giống như là dáng ve ̉rất nóng.



Tô Thi Thi ngồi thẳng dậy, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm Bùi Dịch: "Đang nói chuyện với anh đó?"



Bùi Dịch nghiêm mặt, hồi lâu phát ra một âm tiết nói: "Ừ."



Tô Thi Thi nhíu mày, cực kỳ không vui nói: "Anh nói em mới vừa nói có đạo lý hay không?"



"Có." Bùi Dịch trả lời rất ngắn gọn, trên mặt vẫn như cũ không chút thay đổi



Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện lỗ tai của anh đang đỏ ửng lên, từ từ có xu thế tran lan cả khuôn mặt.



Bùi tiên sinh lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên bị một cô gái nhỏ đổ ập xuống mắng xối xả.



Mặt mũi này, vứt hết!



Thấy Tô Thi Thi phát tiết cũng đủ rồi, Bùi tiên sinh mới điều chỉnh vẻ mặt một chút, ngẩng đầu ánh mắt thâm thúy khóa chặt mặt Tô Thi Thi: "Hết giận chưa?"



"Anh!" Tô Thi Thi vốn là đã muốn hết giận rồi, nhưng nghe xong câu kia, lửa trong người lại xông ra.



Năm phút đồng hồ tiếp theo, cả phòng khách chỉ nghe đến Tô tiểu thư nộ khí đằng đằng.



Thẳng mắng đến miệng khô lưỡi khô, Tô Thi Thi mới dừng lại.



Chẳng qua là lúc dừng lại rồi, gan thỏ của Tô Thi Thi lại bộc phát.



"Xong rồi. Mới vừa rồi mắng như vậy, Bùi Dịch sẽ không tức giận chứ?"



Cô len lén nhìn nhìn sắc mặt Bùi Dịch, thấy trên mặt anh không chút biểu cảm, đôi môi theo thói quen khẽ mím, ngược lại không nhìn ra có tức giận.



Mới vừa rồi lúc a-đrê-na-lin (hay còn gọi máu điên) tăng vọt, Tô Thi Thi không có cảm giác, giờ phút này tỉnh táo lại từng trận lo sợ.



Ánh mắt cô rối loạn, suy tư khả năng chạy trốn.



Đang lúc này, Bùi Dịch đột nhiên có động tác.



Có thể là Bùi tiên sinh cảm thấy Tô tiểu thư mắng mệt mỏi rồi, liền đứng dậy thay cô rót chén trà.



Tô Thi Thi nhìn cánh tay kia khớp xương rõ ràng bưng chén trà đưa tới, lòng của cô càng run lên, cẩn thận nhận lấy.



Bùi Dịch không có nhìn cô, chẳng qua là cúi đầu liếc đến cái ván giặt đang nằm trên kia, hai chân cong, từ từ quỳ xuống.



"Không cần!" Tô Thi Thi vội vàng ngăn lại anh, giơ chân lên, đá cái ván giặt kia ra xa.
Sau đó một lớn một nhỏ hai, người liền ở ban công, vừa xem phim hoạt hình vừa ăn vặt.



Không biết từ khi nào Đoàn Tĩnh Đồng ngủ thiếp đi, Tô Thi Thi mất rất nhiều công sức mới đưa được cái tên nhóc mập mạp này trở về phòng của cậu, chẳng qua là cô trở lại phòng đợi rất lâu, cũng không thấy Bùi Dịch trở về phòng ngủ.



"Sẽ không thật tức giận chứ?" Tô Thi Thi ôm chăn có chút buồn buồn không vui.



Cô không phải là cố tình làm lớn chuyện, thật sự là Bùi Dịch lần này để cho cô thật mất mặt, không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà thật không trở lại ngủ!



"Hừ, có bản lĩnh thì không trở lại luôn đi!" Tô Thi Thi hờn dỗi, ôm chăn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng không dễ chịu.



Nhưng mà lại không cam lòng đi tìm Bùi Dịch, cứ như vậy giằng co, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi.



Cô bị một trận tiếng thét chói tai trong sân truyền tới đánh thức.



Cô chợt ngồi dậy, vừa định muốn vén chăn lên nhảy xuống, một cúi đầu, đột nhiên phát hiện mình không có mặc quần áo!



Hơn nữa trên người cô đầy vết hôn ngân, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của người nào đó!



"Biến thái!" Tô Thi Thi giận đến cắn răng. Cô tối hôm qua mệt đến ngủ mê mang không biết trời đất, ngay cả Bùi Dịch trở về khi nào cũng không biết, càng không biết anh đối với mình làm chuyện gì.



Đang lúc này, bên ngoài lại truyền tới một trận tiếng thét chói tai, Tô Thi Thi cẩn thận vừa nghe, rốt cục nghe rõ ràng.



Là Đoàn Tĩnh Đồng đang gọi.



Cô tìm áo ngủ khoác lên người, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, mắt chử từ từ trợn to.



Cô phía bên ngoài cửa sổ vừa đúng hướng về phía vườn hoa, lúc này chỉ thấy được trong vườn hoa có hai cái bóng một vàng một đen hai thân ảnh thật nhanh lóe ra, trong đó cái bóng màu đen kia y như một con trâu lớn, hùng hỗ lao tới.



"Tiểu Vịnh, Đại Cẩu Tử? Trở lại?" Tô Thi Thi lập tức liền vui vẻ, nhớ tới ngày hôm qua Bùi Dịch kia bộ dạng nghiêm mặt không muốn đi đón chó về cho cô, phụt một cái bật cười.



"Tô Thi Thi! Chị dâu! Cứu em! Hai con chó này điên rồi!"



Không biết Đoàn Tĩnh Đồng có thấy Tô Thi Thi hay không, chỉ thấy cậu đang hướng về phía Tô Thi Thi đang đứng hét to, vừa chạy vừa hướng bên này vọt tới.



"Đừng!" Tô Thi Thi mặt liền biến sắc, vội vàng chạy đi ra cửa trước.



Nhưng mà cô vẫn chậm, chỉ hận gian phòng kia quá lớn, tốc độ của cô với chó không giống nhau.



Cô mới vừa xông tới cửa, chỉ thấy cửa phòng bị đụng vỡ, ngay sau đó một bóng đen to lớn hướng cô lao tới.



"Ta bên trong cái gì cũng không mặc nha!" Ý nghĩ muốn chết Tô Thi Thi cũng có rồi!



Tự thấy sáng giờ chưa ed đc chương nào mà hết buổi sáng rồi. 😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭



Tui đang làm cái gì vậy nè.



Thật là "cõi lòng giông tố" mà 😣😣😣😣😣😣