Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 316 : Bắt gian tại giường

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Trên giường lớn màu đen kia, chăn đệm hỗn độn, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau đang nằm ở trong đó, bên cạnh những cánh hoa hồng trang trí ban đầu đã vương vãi khắp phòng, hòa cùng không khí có mùi hương thoang thoảng kích thích dục hỏa, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.



Lăn qua lăn lại hơn một giờ, hai người đều đã mệt cực kỳ, giờ phút này đều đã ngủ say trong đó.



Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, người tới không ít.



Động tác của bọn họ thật sự rất nhẹ, nhưng bởi vì người quá nhiều, vẫn như cũ phát ra tiếng động.



"Chính là căn phòng này, mọi người nhẹ một chút." Một người dàn ông dẫn đầu đối với mấy người đang đi theo sau lưng mình nhỏ giọng nói.



"Đội trưởng, phải đi vào thật sao?" ngay lúc người đàn ông dẫn đầu đang muốn đưa tay chạm vào cửa phòng, một người tuổi còn trẻ đứng sau lưng hắn kéo kéo tay áo của hắn.



Động tác của người dàn ông kia ngừng một trận, trong mắt có một tia do dự, nhưng lập tức cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Hồng Cầm nói, rất có khả năng chính là ý của lão gia cùng phu nhân, dám không nghe sao?"



Hắn vừa dứt lời, mấy người khác toàn bộ đều đã không dám nói thêm nữa.



Chỉ là không nghĩ tới, làm bảo an cũng phải làm luôn mấy chuyện này, mấy người này cũng cực kỳ xấu hổ.



Những người này đều là bảo an Đoàn gia, là Hồng Cầm gọi bọn họ đến đây. Đến để làm cái gì, trong lòng mỗi người đều đã rất rõ ràng. Suy nghĩ đến người ở bên trong là Bùi Dịch, bọn hắn đều có điểm hồn bay phách lạc.



"Đi." Cầm đầu là đội trưởng đội bảo an nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, chỉ nghe rất nhỏ một tiếng "Rắc rắc", cửa lặng yên mở ra.



Một đám người lục tục theo đuôi mà vào, cả đám đều khẩn trương muốn chết.



Trong phòng kéo rèm che, ánh sáng cực u ám. Đội trưởng đội bảo an nhẹ nhàng mà đi đến bên tường, âm thầm mò mẫn mở chốt đèn điện.



Hắn âm thầm hít vào một hơi, lập tức ấn mạnh, cắn răng một cái, đè xuống.



Một tiếng rất nhỏ tiếng răng rắc, chỉ thấy trước mắt ánh sáng chớp lóe, căn phòng u ám nhất thời sáng như ban ngày.



"Người nào?" Nằm ở trên giường Bùi Dịch đã bị kinh tỉnh trước tiên rồi.



Cơ hồ là nháy mắt, anh kéo chăn che đậy người bên cạnh, chính mình từ trên giường ngồi dậy, chăn trợt xuống, che đậy nửa người dưới của anh.



"Bùi thiếu gia? Cậu như thế nào lại ở chỗ này?" Cầm đầu đội bảo an đội trưởng tiến lên một bước, như là hoàn toàn không biết Bùi Dịch ở trong này, ra vẻ kinh ngạc nhìn anh.



Bùi Dịch nhướng mày, thờ ơ quét một vòng bốn phía, trí nhớ lúc trước từ từ ùa về.



Hai mắt cảu anh nguy hiểm nheo lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía mấy người bảo an đột nhiên xuất hiện này.




Liên tiếp nhiều vấn đề đổ ập xuống.



Phóng viên như là sớm liền biết người ở trên giường chính là Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, vấn đề hỏi cực kỳ rõ ràng xoay quanh hai người.



"Các người... Các người mau ra ngoài, nơi này không thể phỏng vấn!" Các nhân viên an ninh phản lúc này mới ứng kịp, vội vàng chạy đến ngăn đón phóng viên.



"Cái tình huống gì đây?" Tô Thi Thi sững sờ nhìn phóng viên cùng các nhân viên an ninh đột nhiên xuất hiện.



Cô không phải ngủ một giấc thôi sao, lại xảy ra chuyện gì rồi hả?



Cô quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Bùi Dịch, chỉ thấy anh ôn nhu xoa xoa tóc của cô, đối với cô dịu dàng nói: "Em ngủ thêm một chút, anh sẽ xử lý."



Tô Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Bùi Dịch nhanh khoát áo ngủ mặc lên người.



Sau đó, cô trơ mắt nhìn Bùi tiên sinh để lộ một đôi chân thẳng tắp thon dài, một bên cột lại dây lưng áo ngủ, một bên đi ra bên ngoài, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức độc đáo lười biếng.



"Ách..." Tô Thi Thi kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới toàn bộ mọi chuyện xảy ra vừa rồi, sắc mặt càng thêm đỏ.



"Hí... Thắt lưng đều nhanh chặt đứt!" Tô Thi Thi xoa xoa mặt, đang muốn nằm xuống, chỉ nghe bên ngoài truyền đến giọng nói trầm tĩnh của Bùi Dịch.



"Tôi cùng Tô Thi Thi sẽ chọn một cái ngày hoàng đạo đi đăng ký kết hôn, hôn lễ đem qua sang năm cử hành, đến lúc đó sẽ mời các vị bằng hữu truyền thông."



Tô Thi Thi trên mặt biểu tình cứng đờ.



Cái tình huống gì đây?



Chết tiệt, Bùi Dịch cũng dám tiền trảm hậu tấu!



Lúc này cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng tới tủ quần áo trong phòng nhìn lại.



Ở trong ngăn tủ kia, bị trói chặt tay chân bịt kính miệng Hỗ Minh Phỉ khuất nhục bị nhốt ở trong ngăn tủ, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.



Nhô cả nhà. Cuối tuần vui vẻ.



Dạo gần đây bạn hơi bận cũng hơi lười, mà cũng chả ai phụ nên tốc độ ra hơi chậm, mọi người đừng bỏ rơi bạn nhé. (Chắc dư âm đi chơi về chưa hết, nên còn lười đó, hy vọng qua tháng siêng hơn)



Mọi người đọc truyện vui vẻ =)