Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 339 : Bồi đền không dậy nổi

Ngày đăng: 21:34 20/04/20


Ngọn đèn u ám trong hầm rượu nơi nơi đều đã tràn ngập nồng đậm mùi hương của rượu, nhưng mà không khí lại có vẻ càng ngày càng lạnh.



Tô Thi Thi ôm lại ôm ấp cánh tay, nhìn vẻ mặt khuôn mặt u sầu Tống Trọng Hạo cùng Đức An, nói: "Bảo toàn tính mạng, vẫn lại là trước chạy đi."



Tống Trọng Hạo thận trọng gật đầu: "Không sai, để cho Bùi tiên sinh nhìn đến phỏng chừng chết càng thảm hơn."



"Chạy!" Ba người co cẳng chạy.



May mắn lúc trước để cho người phục vụ đi ra ngoài, bằng không lúc này phỏng chừng tất cả bảo an trong trang viên rượu này đều đã đuổi đến nơi rồi.



Tô Thi Thi bọn họ lúc đi tới cửa, một đám âm thầm điều chỉnh một phen sắc mặt. Sau đó giống như là cái gì cũng chưa xảy ra vậy, mở cửa đường hoàng đi ra ngoài.



Cửa có hai người phục vụ đang chờ, nhìn thấy bọn họ đi ra, thái độ đặc biệt cung kính.



"Tô tiểu thư không có nhìn trúng loại rượu nào sao?" Người phục vụ thấy Tô Thi Thi bọn họ tay không đi ra, lễ phép tính hỏi han.



Tô Thi Thi mặt không đổi sắc, đối với người phục vụ cười cười, nhưng mà không nói chuyện, bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước.



Cô không nói lời nào, Tống Trọng Hạo cùng Đức An tự nhiên càng không chủ động nói chuyện. May mà người phục vụ toàn bộ chú ý đều đặt trên người Tô Thi Thi, cũng không có đi đến hỏi bọn họ.



Tô Thi Thi bọn họ đi ra khỏi hầm rượu, liền không ngừng nhanh chóng rời khỏi trang viên rượu.



Người phục vụ thấy bọn họ không chọn được loại rượu nào, cũng không có cảm thấy được rất kỳ quái.



"Hô... Nguy hiểm thật." Đến bên ngoài trang viên rượu, Tống Trọng Hạo rất lớn nhẹ nhàng thở ra, thoát được họa lớn như vậy, sợ tới mức mồ hôi lạnh đều đã túa ra rồi



Anh thấy Tô Thi Thi ở bên kia xoa xát mồ hôi trên trán, đột nhiên liền cảm thấy nóng rồi. Đi qua vỗ vỗ vai Tô Thi Thi an ủi: "Sư muội, em yên tâm, anh vừa rồi đã che camera quan sát lại rồi, nên hẳn không bị nhìn đến."



Tô Thi Thi ngẩn người, dơ tay cũng vỗ vỗ bờ vai của anh, tự đáy lòng nói: "Sư huynh, anh cũng học xấu rồi!"



"Sư muội!" Tống Trọng Hạo sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn anh. Thân thể anh liền căng thẳng, đột nhiên quay đầu, sau đó cả người đều đã cứng lại rồi.



Chỉ thấy cách đó không xa một chiếc xe Lincoln màu bạc đang đậu, sau đó cửa sổ xe từ từ hạ xuống lộ ra một khuôn mặt anh tuấn quay mặt. Giờ phút này chủ nhân của gương mặt tuấn tú kia, chính đang mặt không chút thay đổi nhìn anh.



"Bùi tổng!" tay Tống Trọng Hạo giống như là chạm phải kim trên người Tô Thi Thi lập tức rụt lại, cơ hồ là cùng một thời gian, lập tức kéo Đức An bên cạnh còn đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì, co cẳng chạy, giống như là phía sau có sói dữ đang đuổi theo anh vậy.




Phá hoại tài sản gì đó của người ta, Tô Thi Thi cũng không tính toán trốn tránh. Chẳng qua vừa rồi chuyện xả ra quá nhanh, cô thật sự không mặt mũi tiếp tục ở lại nơi đó.



Lúc này trở lại công ty, cô liền cùng Tống Trọng Hạo thương lượng muốn như thế nào bồi thường.



"Bùi tiên sinh thật sự không tức giận?" Tống Trọng Hạo lại là có chút lo lắng thái độ Bùi Dịch.



Tô Thi Thi trực tiếp một cái tát đánh lên trên đầu anh, thở phì phì nói: "Sư huynh, người kia là anh tìm tới, anh đừng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, tiền bạc cho em mượn!"



"Anh còn có mười vạn tiền tiêu vặt, em trước lấy dùng đi." Tống Trọng Hạo vội vàng nói.



Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ, tính tính nói: "Em còn không tới năm vạn, cộng lại cũng mới mười lăm vạn, Đức An là Nguyệt Quang tộc, không trông cậy được vào, không đủ tiền rồi!"



"Nếu không, tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ?" Tống Trọng Hạo thật cẩn thận đề nghị.



Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh: "Không được!"



Tống Trọng Hạo liền biết cô sẽ nói như vậy, vị sư muội này của anh có đôi khi liền là bướng bỉnh như vậy, anh nghĩ nghĩ, đột nhiên ghé sát vào Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Em còn không biết chủ nhân của trang viên rượu kia là Tần tổng đi?"



"Tần tổng? Tần Phong?" Tô Thi Thi ngây dại, thật lâu sau, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra: "Em đi tìm Ngọc hỗ trợ!"



"Anh cảm thấy được em hãy tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ có vẻ sáng suốt hơn, anh ta khẳng định đã biết chuyện này rồi. Em không tìm anh ta giúp đỡ lại đi tìm người khác, không phải lại đi theo vết xe đổ trước kia sao? Em tự ngẫm lại hậu quả đi."



"Ách..." Tô Thi Thi buồn bực, nhưng cô không có cách nào phản bác.



Bùi Dịch kia bụng dạ hẹp hòi thủ đoạn trừng phạt...



"Hí..."



Tô Thi Thi run run một phen, không dám nghĩ tiếp.



Nhưng mà cô phải như thế nào ung dung thản nhiên như không có gì đi tìm Bùi tiên sinh hỗ trợ đây?



Đó là một vấn đề nghiêm túc!