Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 342 : Quấy rối
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
Quán bar Hồng Đức ở Bắc Kinh là một trong những quán bar nổi tiếng nhất. Tô Thi Thi cũng không phải lần đầu tiên đến quán bar này, khi đó cô buổi tối cưỡi ngựa chạy đến, ở trong này gặp qua Đoàn Ngọc Lộ cùng Hà Chí Tường.
Lúc này lại đến nơi đây, Tô Thi Thi bỗng nhiên có cảm giác chân quen lối cũ người xưa đâu rồi.
Cái cô em gái kia hận cô đến tận xương tủy, thề muốn đem tất cả những thứ thuộc về cô bất kể đó là gì đều cướp sạch không biết ở trong núi thế nào rồi.
Tô Thi Thi gõ gõ đầu, cố bỏ đi những cái cảm xúc này. Có một số việc cô thật sự bất lực, nghĩ nhiều chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.
Cô rất nhanh liền tìm được quán bar Hồng Đúc, nơi này không hề giống Ám Nhữ cái loại quán bar nhưng lại giống như phòng trà cao cấp kia, nơi đây chướng khí mù mịt, Tô Thi Thi đi vào liền nhíu mày.
Ngọn đèn lóng lánh khiến người vừa bước vào từ đầu mắt mở không ra, Tô Thi Thi đưa tay che ở trên đôi con ngươi xinh đẹp của mình, nheo mắt lại gian nan tìm người.
May mà sư huynh cô coi như thông minh, ngồi ngay chỗ ra cách cửa ra vào không xa chờ cô.
Tống Trọng Hạo lúc này đã say ngà ngà, rượu mạnh mẽ triệt để lấn áp tỉnh táo, nói chuyện lớn miệng, nhìn đến Tô Thi Thi đang đi đến, hướng về phía cô cười đến đặc biệt nịnh nọt: "Sư muội à, em rốt cục đến đây rồi, chúng ta không cần bị giữ ở trong này nữa rồi."
Anh nói xong vỗ vỗ vào trên lưng Đức An, an ủi: "Tiểu An An, chúng ta rốt cục có thể về nhà rồi."
"Clgt..." Tô Thi Thi chịu không nổi chà xát da gà đang nổi trên mu bàn tay, thật sự là cạn nhời với bọn họ rồi.
Người phục vụ quán bar sợ bọn họ chạy mất, một mực ở bên cạnh canh chừng. Tô Thi Thi đi theo người phục vụ đi thanh toán, nhưng mà vừa quay đầu, lại phát hiện sư huynh cô cùng Đức An kia hai người không thấy nữa!
"Mỹ nữ, anh trai nhà cô bỏ lại chạy mất rồi, đến đây cùng anh uống một ly đi." Bên cạnh một ngườ đàn ông ăn mặc như lưu manh, tay cầm một chai Riocười quỷ dị hướng Tô Thi Thi đi tới.
Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liếc mắt một cái, liền chạy tới cửa ra vào.
"Người đẹp, chớ đi à!" Người đàn ông kia cũng có chút uống hơn nhiều, nhìn đến Tô Thi Thi chạy đi vậy mà ở phía sau đuổi theo.
Nhưng tốc độ của hắn không có nhanh bằng Tô Thi Thi. Tô Thi Thi chỉ chớp mắt bỏ đã chạy ra khỏi quán bar. Quả nhiên thấy sư huynh cô cùng Đức An hai người đang ôm nhau, tập tễnh đi về phía trước.
Tô Thi Thi chịu đựng cảm giác kích động muốn đi lên bóp chết bọn họ, chạy tới đẩy đẩy Tống Trọng Hạo: "Sư huynh, nhà anh ở đâu?"
"Anh... Ở trong, " Tống Trọng Hạo say rượu bị nấc, vừa thấy Tô Thi Thi, liền lộ ra nụ cười cực kỳ nịnh nọt, "Sư muội, cám ơn em."
Tô Thi Thi nâng trán, quay đầu nhìn nhìn Đức An đang ở bên cạnh, phát hiện người này so với
sư huynh cô uống say hơn nhiều, từ đầu hỏi không ra cái gì.
Sau đó cô liền lái xe đến chỗ bên cạnh Bùi Dịch, hạ cửa kính xe xuống, lấy lòng nhìn Bùi tiên sinh đang nổi giận kia.
"Anh yêu, đánh đã rồi chúng ta trở về nhà đi."
Bùi Dịch nghe được giọng nói của Tô Thi Thi, thân thể cứng đờ, nhìn Đức An cùng Tống Trọng Hạo ôm chân anh cầu xin tha thứ, một quyền nện ở trên mặt Đức An. Sau đó rút chân ra yên lặng xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía anh lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Bùi tiên sinh, thì ra lúc anh đánh người cũng đẹp trai như thế, quả thực đẹp trai khiến em không thể rời mắt!"
Cô gái này...
Bùi Dịch trên mặt băng lãnh thiếu chút nữa nứt ra, cô gái này luôn luôn biết nói sao để đối phó anh.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua hai người Tống Trọng Hạo bọn họ, sau đó đi qua một tay một cái kéo hai người bọn họ dẫn đi.
Tô Thi Thi thấy thế vội vàng nhảy xuống xe, mở cửa xe.
Bùi Dịch không chút khách khí mà đem hai người nhét vào phía sau xe, phịch một tiếng đóng cửa lại.
"Xem ra giận cơn giận còn chưa tan."Tô Thi Thi yên lặng nói thầm
Lúc này ngàn vạn lần không thể trêu chọc Bùi tiên sinh.
Sau đó Bùi Dịch cũng không có để cho cô tìm một khách sạn cho hai người kia nghỉ ngơi, cũng không có trực tiếp ném họ xuống đường, mà là nói ra một địa chỉ.
Tô Thi Thi nghe được địa chỉ khi đó, khóe miệng giật giật, quay đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: "Anh có phải lầm lẫn gì rồi hay không... Không đúng, Bùi tiên sinh, Anh tuyệt đối không có sai, em lập tức liền lái xe!"
Tô Thi Thi nói xong tiện quay đầu nghiêm trang nhìn về phía trước, một bên lái xe vừa nói: "Anh đánh lâu như vậy tay có bị đau ở đâu hay không? Em trở về liền xoa bóp cho anh nha."
Bùi Dịch ngồ ở ghế lái phụ, nhàn nhạt nhìn về phía trước không nói một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thi Thi đều nhanh muốn khóc. Vuốt mông ngựa không được, lấy lòng cũng không được.
Bùi tiên sinh, anh trái lại nói một câu nha! Trễ như vậy lái xe đến nhà Hỗ Sĩ Minh là muốn làm cái gì!
Chẳng lẽ đánh còn không đã còn muốn đi đánh tiếp một trận?