Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 359 : Đứa bé kia có phần nhìn quen mắt
Ngày đăng: 21:34 20/04/20
Edit: banhocminh99
Beta: Ryeo
"Gâu Gâu!" Bãi đỗ xe u ám, một trận âm thanh vang dội tiếng chó sủa phá vỡ sự yên lặng.
Hai cái bóng đen một vàng một đen, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng vọt đến chỗ Tô Thi Thi, giống như con nhìn thấy mẹ một dạng.
"Ngừng!" Tô Thi Thi vội vàng trốn sau Dương Dũng, la lớn.
"Ẳng!" Đại cẩu tử cùng Tiểu Vịnh dừng ngay, chỉ nghe phịch một tiếng, Đại Cẩu Tử không kịp phanh lại, lập tức đụng vào cái lưng rộng của Tiểu Vịnh.
"Gâu gâu!" Tiểu Vịnh quay đầu cắn Đại Cẩu Tử.
Đại Cẩu Tử ẳng một tiếng, co cẳng chạy, Tiểu Vịnh đuổi theo đi ra ngoài. Hai con chó lại nhanh như chớp rời bãi đỗ xe.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, có chút dở khóc dở cười.
Chúng nó tới cùng đến để làm chi, tốt xấu gì cũng đuổi những tên vệ sĩ kia rồi hãy đi.
Mà lúc này, những vệ sĩ của Đoàn gia cả đám đều toát mồ hôi lạnh, thật may mắn. May mắn là hai con chó điên kia không đi tới, bằng không bọn họ hai mươi mấy người, thật đúng là không nhất định cắn - - không đánh thắng được!
"Tô Thi Thi, chị quả nhiên ở trong này." Lúc này Đòan Tĩnh Đồng chạy theo sau rốt cục phát hiện Tô Thi Thi. Ánh mắt lấp lánh, bước chân nhỏ ngắn liền chạy tới bên cô.
"Đòan Tĩnh Đồng, con trở lại cho ta!" Đoạn Kế Hùng hiển nhiên cũng phát hiện ra đứa con, lập tức rống lớn.
Đòan Tĩnh Đồng đang chạy lên phía trước thân thể mạnh cứng đờ, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, quay đầu không thể tin nhìn phía sau: "Cha?"
"Xong rồi!" Cậu quay đầu đã nghĩ chạy!
"Con dám chạy thử xem?" Đoàn Kế Hùng thở phì phì mắng, "Lập tức theo ta về nhà đi!"
"Được!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng gật đầu, vừa muốn đi, liền nghe Đoàn Kế Hùng nói, "Quay về trang viên Đoàn gia!"
"Không muốn!" Đòan Tĩnh Đồng sắc mặt trắng nhợt, nhìn Đoàn Kế Hùng lại nhìn Tô Thi Thi, lúc này mới phát hiện tình huống giống như có phần không thích hợp.
Thằng nhóc này tuy nhỏ tuổi, nhưng đã cực kỳ mẫn cảm, mơ hồ đã nhận ra, những người lớn nhà cậu giống như đã cãi nhau.
Vốn cho là hai phe sẽ động chân động tay, nhưng chỉ qua loa vài lời mà kịch vui kết thúc rồi.
Nhưng đối với Tô Thi Thi mà nói vậy là vô cùng may mắn. Cô nhìn người đứng ở bên cạnh cô, Đoàn Tĩnh Đồng cảm xúc rõ ràng có chút sa sút, trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, đứa nhỏ tinh ranh này lộ ra biểu cảm ủy khuất lại sợ hãi, vừa rồi một màn kia thật sự dọa đến nhóc con này rồi.
"Đồng Đồng, đi tìm chó, về xe trước đi." Lúc này, Bùi Dịch đột nhiên nói.
Tô Thi Thi liếc nhìn Bùi Dịch một cái.
Người này là anh trai Đòan Tĩnh Đồng, như thế nào một điểm cũng không quan tâm.
Cô vừa định nói chuyện, chỉ thấy Đòan Tĩnh Đồng gật gật đầu, sau đó không nói một tiếng đi ra bên ngoài.
"Có phải cảm thấy anh cực kỳ tàn nhẫn không? " Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm trầm của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, thở dài: "Em biết, Đồng Đồng không được yếu đuối. Một khi nó yếu đuối, tương lai rất có khả năng sẽ hại nó."
Sinh là con con cháu trong những gia đình giống như bọn họ, đâu có tư cách yếu đuối. Đoàn gia chính đang là vì Đoàn Kế Hùng cùng Đòan Chấn Ba không có năng lực, mới không thể không tìm người giúp đỡ chống lưng. Phải tàn khốc không có tính người mới có thể che giấu được sự rỗng tuếch bên trong.
Tô Thi Thi nhìn xung quanh một chút, không biết từ khi nào thì chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Ánh mắt cô chậm rãi nheo lại, nghiêm mặt: "Xong việc rồi?"
"Ừhm." Bùi Dịch gật đầu, vẻ mặt thận trọng.
"Thắng lợi rồi hả?" Tô Thi Thi ánh mắt nheo lại càng nguy hiểm rồi.
"Ừhm." Bùi Dịch tiếp tục thận trọng gật đầu.
"Tốt lắm." Tô Thi Thi cong lên khóe miệng, đột nhiên cắn răng, hung hăng nói, "Ngoạn chơi cực kỳ vui vẻ đúng không? Giấu diếm em cực kỳ vui vẻ đúng không? Vậy mà đùa giỡn tất cả mọi người, anh quả thực thật lợi hại!"
Bùi tiên sinh không sợ trời không sợ đất nhất thời nhức đầu rồi.
Anh liền biết...