Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 36 : Anh đột nhiên không thấy nữa
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Nhàn nhạt thanh âm, lộ ra nồng đậm lo lắng. Tần Phong cực kỳ thật sự nhìn Bùi Dịch, trong giọng nói là chưa từng có quá nghiem túc.
"Bùi Dịch, cậu nghĩ rõ ràng không? Cô ấy thật sự thích hợp kết hôn sao? Cậu cũng không phải không biết, cô ấy là con gái của Đoàn gia. Mặc kệ như thế nào, trong thân thể cô ấy cũng đang chảy dòng máu Đoàn gia."
Bùi Dịch nhíu mày, nói: "Điểm ấy không cần hoài nghi. Cô ấy so với tôi càng hận Đoàn gia."
"Cho dù như vậy. Chẳng lẽ cô ấy thật là người cậu muốn kết hôn duy nhất? Bùi Dịch, cậu cũng không phải không biết, cậu nếu thật sự quyết định chọn cô ấy làm vợ, đời này liền là cô ấy, đúng là cậu thật sự hỏi qua chính mình, cậu thật sự thích cô ấy?"
Tần Phong mải miết nói.
Mấy năm nay,nữ nhân bên người Bùi Dịch không ít, nhưng đều đã chỉ là gặp dịp thì chơi. Từ khi sau chuyện kia, Bùi Dịch bất luậnliền không có để tâm quáđối cái gì một nữ nhân.
"Cậu để cho cô ấy ở lại bên cạnh cậu, là thật bởi vì cô ấy làm hư cái di động kia sao, muốn để cho cô ấy thay cậu bổ khuyết đoạn trí nhớ kia, hay lại vẫn là vì cô ấy có phần giống Dẫn Lan?"
Dẫn Lan...
Đã bao nhiêu năm không có nghe nói qua tên này. Giờ phút này, lại lần một lần hai đột nhiên xuất hiện bên tai, giống như một quả bom nổ vang trong đầu Bùi Dịch.
Bùi Dịch vốn dĩ cho rằng chính mình đã quên, nhưng mãi đến khi cái tên này bị nhắc tới, anh mới phát hiện cái tên này đã sớm khắc vào nội tâm, vừa nhắc tới sẽ dẫn tới hiệu ứngbươm buớm.
Bùi Dịch nắm tay lại thành quả đấm, mày cũng nhíu chặt lại: "Cô ấy cùng Dẫn Lan tuyệt không giống."
"Hai người họ bộ dáng quả thật không giống. Nhưng là tính cách? Cảnh ngộ? Trước kia Dẫn Lan không phải là giống Tô Thi Thi hiện tại một dạng, thích một người, khả dĩ trả giá toàn bộ! Tô Thi Thi đối với chồng trước của mình lúc đó chẳng phải..."
"Tôi nói, Tô Thi Thi cùng Dẫn Lan bất đồng! Hai người họ tính cách một chút cũng không giống!" Bùi Dịch quát khẽ nói.
Lý do này không biết là nói Tần Phong nghe hay vẫn lại là nói cho chính mình nghe.
Anh một cái vẻ như nói cho chính mình, Tô Thi Thi cùng Trạm Dẫn Lan là hoàn toàn khác nhau.
Trạm Dẫn Lan kia đã chết! Tô Thi Thi là hoàn toàn là một người khác.
"Bùi Dịch, tôi không phản đối cậu thích Tô Thi Thi, trái lại, làm bằng hữu, tôi rất mong muốn nhìn thấy cậu có thể lần nữa bắt đầu một đoạn cảm tình. Nhưng là nếu thật sự chỉ là coi Tô Thi Thi bổ khuyết chỗ trống trong lòng kia, tôi hi vọng cậu suy nghĩ kĩ."
Tần Phong nói xong, trong mắt hơn một chút mê mang: "Thi Thi là đứa bé ngoan, từ nhỏ cũng rất khổ. Cậu không biết cô ấy trước đây chịu quá nhiều thiếu ủy khuất, cô ấy nên là đạt được hạnh phúc."
Tuy nhiên Tô Thi Thi không nhớ rõ Tần Phong, nhưng là Tần Phong lại vẫn nhớ rất rõ vị muội muội Đoàn gianày.
Nếu khi đó không phải Tô Thi Thi cha mẹ ly dị, như vậy anh ta hiện tại có khả năng đã cùng Tô Thi Thi đám hỏi rồi.
Chỉ là như vậy một chồng lớn y phục nhưng không có chỗ chứa.
Tô Thi Thi không nói gì nhìn Tống Trọng Hạo: "Anh hẳn lại không lấy hành lý đi?"
Tống Trọng Hạo vô tội chỉ chỉ y phục trên tay Tô Thi Thi: "Cái này không phải sao?"
Tô Thi Thi triệt để bái phục: "Sư huynh, anh là đang thực hành chủ nghĩa tiết kiệm đi, nhưng cũng không cần tiết kiệm đến nước này đi?"
Tống Trọng Hạo càng thêm vô tội: "Trợ lý của anh muốn ngày mai mới đến, những cái này không thể giúp anh được"
Tô Thi Thi nghĩ muốn mắt trợn trắng: "Vậy anh để làm chi không cho cô ta đem y phục của anh đóng gói ngài mai đem đến?"
Tống Trọng Hạo chu mỏ: "Còn không phải con gái các người quá phiền toái. Cô ta mua một đống lớn đồ vật, này không, 10 bộ y phục của ta không có chỗ chứa."
Lúc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, tinh tế lật lại những bộ y phục kia xem thử.
Quả nhiên, cô ở trên quần áo thấy được các loại kí tên, mi mắt lập tức liền phát sáng lên, ôm y phục không chịu buông tay: "Những thứ này thuộc về tôi rồi!"
Cô nói Tống Trọng Hạo sao lại phí công như vậy muốn mặc quần áo trở về, những thứ này đều có chữ ký của các minh tinh kí trên y phục.
Mỗi cô gái đều thích sưu tập đồ vật của minh tinh, Tô Thi Thi thích nhất liền là loại này kí tên lên y phục.
Tống Trọng Hạo buồn bực nhìn cô: "Em đây là cướp cạn giữa ban ngày đấy!" 8☆8☆. $.
Tô Thi Thi ôm y phục lui về sau một bước: "Vừa rồi cùng anh đứng đó cởi y phục thật mắt hết mặt mũi rồi, anh dù sao cũng phải bồi thường cho em đi?"
"Càng ngày càng dọa người được rồi?" Tống trọng hạo nói thầm. Nhưng lại không có tiếp tục muốn đem y phục cầm lại tới.
Những thứ này y phục vốn là là vì Tô Thi Thi mới mang về, anh vừa rồi cũng bất quá là trêu chọc nha đầu kia.
Tay anh vươn qua khoát lên vai Tô Thi Thi, một bộ dáng đói đến choáng váng: "Đi, mời anh đi ăn mì vịt. Anh vì ăn cái này, đã đói bụng cả ngày rồi."
Tô Thi Thi thật sự hết chỗ nói rồi, hai người đi trước mua một cái vali nhỏ để y phục, rồi mới đi bên ngoài tìm Bùi Dịch.
Tô Thi Thi lúc này mới nhớ tới, cô muốn giới thiệu Bùi Dịchcùng Tống Trọng hạo như thế nào đây?
Chỉ là đến bên ngoài, lại phát hiện, xe Bùi Dịch không thấy nữa.