Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 384 : Xong đời rồi

Ngày đăng: 21:35 20/04/20


Lúc Bùi Dịch đi ra ngoài, Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng ở trong xe đợi được lâu đến nỗi đều đã ngủ thiếp đi.



Tô Thi Thi nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại: "Bị mắng?"



Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, nhàn nhạt "Uh"m" một tiếng, vươn tay ôm lấy Đoàn Tĩnh Đồng đang ngủ say, lại đi xuống xe.



Tô Thi Thi xuống xe, đem ác khoác trên người mình đang mặc cởi xuống, bao lên trên người Đoàn Tĩnh Đồng, đối với Bùi Dịch nói: "Đồng Đồng nói nó đêm nay muốn ở lại trong bệnh viện. Em đã cho người làm, làm chút thức ăn lót dạ đem đến đây, anh cũng mang lên đi."



Tô Thi Thi nói xong, xoay người vào trong xe lại lấy ra hai cái hộp đựng thức ăn: "Em sẽ không lên đâu, miễn cho mẹ nhìn đến càng tức giận."



"Ở chỗ này chờ anh, anh lập tức đến ngay." Bùi Dịch đối với Tô Thi Thi gật gật đầu, ôm Đoàn Tĩnh Đồng, trên tay cầm theo hai cái hộp đựng thức ăn, xoay người hướng tới trong bệnh viện đi đến.



"Khí lực thực lớn, Tiểu Mập Mạp kia cũng hơn 40 cân á?"



Tô Thi Thi nhìn bóng lưng Bùi Dịch bước đi như bay, nhịn không được tán thưởng.



Bùi Dịch đi lên sau đó rất nhanh đã xuống tới. Tô Thi Thi vốn định ở trong xe nghỉ ngơi một chút, nhìn đến cửa xe mở ra liền hoảng sợ.



"Như thế nào nhanh như vậy đã xuống rồi?"



Bùi Dịch mím môi ngồi ở trên vị trí, không nói gì.



Tô Thi Thi vừa thấy, "Xì" một phen liền vui vẻ: "Bị đuổi ra ngoài?"



"Em cực kỳ vui vẻ?" Bùi Dịch quay đầu lành lạnh nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.



Tô Thi Thi lập tức căng thẳng thân thể, lắc đầu nói: "Không có, không có, chẳng qua là đồng bệnh tương liên, có phần đồng tình với anh."



"Em trước đồng tình chính mình đi. Lần sau lại gây chuyện, anh liền đem em buộc ở nhà, chỗ nào cũng không cho em đi."



"Bá đạo!" Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, "Anh cũng đã một ngày một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một chút đi, về đến nhà gọi anh."




Hiện tại lịch sử tái diễn...



Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng thở dài.



Bây giờ thật sự là tự tác nghiệt không thể sống, tức Nhậm Tiếu Vi, kết quả đem bà nội cô cũng chọc tức đến nơi rồi. Hiện tại tốt rồi, trong ngoài đều đã không được.



Bùi Dịch nghe xong lời Tô Thi Thi nói, trầm mặc nửa ngày, yên lặng phun ra mấy chữ: "Em kìm chế chút đi!"



Tô Thi Thi quay đầu trợn mắt liếc anh: "Anh cho là anh sẽ tốt hơn em sao? Em nói cho anh biết, chiêu thức bà nội thử thách cháu rể rất đáng sợ, năm đó Hà Chí Tường thiếu chút nữa bị hành hạ đến điên."



"Tô Thi Thi, em thử ở trước mặt anh nhắc đến chồng trước của em nữa xem?"



Bùi Dịch ánh mắt chải quét một phen liền nheo lại. Anh cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là mỗi lần vừa nhắc tới người đàn ông kia, trong lòng anh chua xót liền khống chế không nổi.



Cho dù bá đạo như Bùi tiên sinh, cũng sẽ ghen!



Tô Thi Thi lập tức ngậm miệng lại, nhìn đến người đàn ông keo kiệt bên cạnh. Vốn dĩ muốn nhắc nhở anh vài câu, sau cùng vẫn là đem lời muốn nói đều đã nuốt trở vào.



"Hừ! Mỗi lần đều là anh ngang ngược, lần này cũng cho anh chịu chút khổ cực đi. Anh cho là cưới em thật sự dễ dàng như vậy sao?" Tô Thi Thi ở trong lòng nói thầm, trên mặt lại không chút biến sắc.



Ba giờ sau, hai người tới Dương Thành.



Lúc này ánh mặt trời trở nên trắng, vừa mới hơn năm giờ sáng, cả thành phố đều đã tràn ngập trong sương mù, trong không khí lộ ra ti tỉ khí lạnh.



Tô Thi Thi xuống xe, kìm lòng không đậu ôm ấp cánh tay. Đầu tháng hai thời tiết lại vẫn cực kỳ lạnh, thở ra miệng đều là khói trắng.



Bùi Dịch cũng xuống xe, đi tới đem khoác choàng lên trên người cô.



Tô Thi Thi nhìn thoáng qua phía trước nơi bà nội đang ở, là đem áo khoác cởi xuống, nói với Bùi Dịch: "Tuyệt đối không thể mặc nhiều như vậy, bằng không... Ai, anh đợi liền biết, chúng ta đi thôi."