Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 39 : Các người cứ đấu đi

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Editor: Hương Cyndi



"Hà Chí Tường, anh dám đánh tôi!" Mắt Đoàn Ngọc Lộ đỏ lên vì tức giận, động tay là có thể đánh đến Hà Chí Tường.



Phú Tuyết Trân phản ứng nhanh hơn, đã chặn cổ tay Ngọc Lộ lại, muốn nổi giận.



Nhưng đây là Đoàn gia nên vẫn không dám, bà ta chỉ có thể cố chịu, nói: "Ngọc Lộ có chuyện gì thì từ từ nói."



"Từ từ nói? Sao bà không đi kéo con trai bà về đi?" Đoàn Ngọc Lộ giận đến nỗi hất tay bà ta ra, bụm mặt, giận dữ nhìn Hà Chí Tường: "Anh dám đánh tôi? Anh chờ đó! Quản gia, đuổi bọn họ ra ngoài!"



"Cô còn đuổi chúng tôi ra ngoài sao?" Hà Chí Tường đưa điện thoại di động cho mẹ mình, nói: "Mẹ xem đi, bây giờ cô ta là vợ con, mà còn dám câu dẫn người đàn ông khác!"



Phú Tuyết Trân liếc nhìn điện thoại di động một cái, sắc mặt cũng biến đổi.



Đoạn video này chính là ngày đó, lúc Tô Thi Thi ăn cơm tại Đoàn gia đã quay lại cảnh Ngọc Lộ lấy lòng Tần Phong.



Chẳng qua khi đó là Tô Thi Thi nhất thời nổi hứng, không nghĩ tới phải cần dùng nhanh như thế.



"Ngọc Lộ, chuyện này là con không đúng rồi, dù sao thì bây giờ con cũng là con dâu của Hà gia chúng ta."



"Ai là con dâu Hà gia của bà? Con trai vô dụng này của bà mà cũng đòi làm chồng của tôi, các người còn có mặt mũi nói sao? Tôi nói cho bà biết, các người không ly hôn phải không? Tôi sẽ có cách để cho các người ly hôn, bà cho là tôi sợ các người sao?!" Đoàn Ngọc Lộ thật muốn giận điên lên.



Từ nhỏ đến lớn cha mẹ còn không nỡ đánh cô ta, bây giờ tùy tiện bị mấy người không bằng chó mèo này đánh, cô ta sống cũng thật mất mặt quá đi.



Hà Chí Tường bị Đoàn Ngọc Lộ nói nên rất tức giận, tiến lên bóp chặt lấy cổ tay cô ta, nói: "Cô vẫn còn lý sự? Muốn đuổi chúng tôi rời đi phải không? Được, cô chính là con dâu của Hà gia, phải đi về cùng tôi!"



"Anh dám động vào một cọng lông của tôi thử xem!" Đoàn Ngọc Lộ trừng mắt.



Thấy quản gia biệt thự đã tới, đám vệ sĩ đều đã chờ ở ngay cạnh, chỉ cần cô ta ra lệnh một tiếng, thì sẽ đến ném mẹ con Hà gia ra ngoài.



Phú Tuyết Trân tất nhiên cũng nhìn thấy, nháy mắt với con trai, tiến lên nhỏ giọng nói với Đoàn Ngọc Lộ: "Ngọc Lộ, cha cô chắc chưa biết đây là cuộc hôn nhân thứ hai của Hà Chí Tường nhà chúng tôi nhỉ?"




"Vậy thì tốt." Phương Thanh Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp mấy.



"Tô Thi Thi, Hà Thị, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các người có bao nhiêu bản lĩnh đấu với Đoàn gia tôi. Phương Thanh Hoa tôi cố gắng cả đời, tuyệt đối sẽ không bị các người dễ dàng huỷ hoại như vậy!"



Vị trí Đoàn phu nhân này là do bà ta phấn đấu cả đời, thật vất vả mới ngồi vững được, bà ta sao có thể để cho người ta phá hỏng hình tượng của mình dễ như trở bàn tay thế? Thật may là bà ta còn có một đứa con gái lớn thông minh, khôn khéo.



Trong sân dần dần yên tĩnh lại, cũng không ai phát hiện ra toàn bộ một màn này đều rơi vào mắt hai người đàn ông trên sân thượng của biệt thự.



"Thi Thi của chúng ta thật đúng là không chịu thua thiệt nha." Tần Phong cười nói.



"Người phụ nữ của tôi lúc nào đã thành của cậu vậy?" Ánh mắt Bùi Dịch có phần lạnh lẽo như phi đao, sắc mặt hơi đen lại.



Tần Phong nhảy về sau một bước dài, bĩu môi nói: "Không phải là cậu mặc kệ cô ấy sao? Vừa nãy cô ấy bị người khác ức hiếp cũng không ra mặt, thế nào bây giờ đem mã, hậu, pháo tới quan tâm à?"



"Tần Phong, cậu rốt cuộc là có ý gì?" Bùi Dịch buồn bực nhìn Tần Phong. △△



Hôm qua tên tiểu tử này vẫn còn ở bên cạnh hết sức khuyên anh mghix kỹ mối quan hệ với Tô Thi Thi, bây giờ lại mang bộ dạng bênh vực kẻ yếu cho Tô Thi Thi.



Tần Phong nhún nhún vai nói: "Cậu nhìn lại bản thân mình một chút đi, chỉ là chiến tranh lạnh với cô ấy cả một buổi tối, mà cả người cậu liền như mất hồn vậy. Hôm qua là tôi nói sai rồi được chưa? Thật ra thì tôi trở về đã suy nghĩ một chút, làm thế thân thì sao? Cậu đối xử với cô ấy tốt là được, dù sao..."



Dù sao Trạm Dẫn Lan đã chết, người còn sống cần gì phải gây khó dễ với một người đã chết.



Câu nói đó, Tần Phong không nói ra.



Bùi Dịch nghe anh nói vậy trong lòng lại phiền não, miễn cưỡng nói: "Cậu rất rảnh rỗi sao, còn không trở về đi?"



Tần Phong cười nói: "Tớ cách công ty cậu gần như thế, còn đang chuẩn bị đi nhờ xe cậu tới đó. Sao vậy, hôm nay cậu muốn đình công hả? Chỉ là hôm nay là ngày phỏng vấn cuối cùng rồi, chúng ta cùng đánh cược đi, xem Thi Thi của chúng ta có thuận lợi thông qua phỏng vấn lần này không?"



Sắc mặt Bùi Dịch đột nhiên có chút quỷ dị, lạnh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Tần Phong, nói: "Cậu nhất định phải đánh cược sao?"