Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 414 : Tuyệt đối không nghĩ tới
Ngày đăng: 21:35 20/04/20
"Tôi giống như nghe được tiếng Đồng Đồng đang gọi?" Nhậm Tiếu Vi đang ở cùng Trạm Dẫn Lan uống cà phê, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng tới phía bên ngoài cửa sổ nhìn lại.
Vừa thấy, nhất thời cả kinh, hồn của bà đều đã nhanh không có.
"Đồng Đồng?" Nhậm Tiếu Vi roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, không thể tin nhìn quảng trường bên ngoài quán cà phê.
Hai con ngựa kia sao nhìn quen mắt như vậy, quen thuộc đến nỗi làm cho gân xanh trên trán của Nhậm Tiếu Vi đều nhanh nhảy ra ngoài. Mà đứa bé đang cưỡi hai con ngựa kia, lại càng để cho Nhậm Tiếu Vi thiếu chút nữa tan vỡ.
"Đồng Đồng mau dừng lại, nguy hiểm!" Nhậm Tiếu Vi hoàn toàn bất chấp phong độ, co cẳng chạy.
"Trời ạ, tiểu thiếu gia như thế nào đem ngựa cưỡi chạy ra ngoài rồi hả?" Cùng ở một bên thím Vương thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, sắc mặt lập tức cũng thay đổi.
"Đứa nhỏ này..." Trạm Dẫn Lan cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Cô biết Đoàn Tĩnh Đồng nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng mà đem ngựa chạy đến khu náo nhiệt như vậy thật đúng là tuyệt đối không nghĩ tới.
"Mẹ, nhanh lên cứu con, Tiểu Hồng điên rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Ngay lúc vừa rồi khi cậu cưỡi ngựa chạy đến đây, một vị cảnh sát giao thông đột nhiên lao tới hù dọa bọn họ một câu. Sau đó liền bi kịch - -
Tiểu Hồng bị hoảng sợ, liều mạng chạy lên phía trước. Mà Tiểu Hắc chạy theo sau lưng bọn họ, trực tiếp một chân đạp lên chiếc xe cảnh sát chắn ở trước mặt, lập tức liền đem kính chắn gió cho đá nát rồi.
"Mẹ, mau cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức oa oa kêu to.
Cậu bất quá là muốn cưỡi ngựa ra ngoài dạo một vòng thôi, làm sao có thể biến thành như vậy? Bị anh trai cậu biết được khẳng định chết chắc rồi!
"Mẹ, người nhanh lên cứu con, ngàn vạn vần không được nói cho anh biết!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, vừa khóc vừa kêu hô.
"Đồng Đồng con đừng đừng nhúc nhích. Mẹ không nói cho anh con biết, con trước để cho Tiểu Hồng dừng lại." Nhậm Tiếu Vi một bên kêu hô một bên hướng tới bọn họ chạy tới.
"Người đi đường xin đừng tới gần, nguy hiểm!" Lúc này, vị cảnh sát giao thông bị coi như không có kia đã chạy tới, lập tức ngăn chặn Nhậm Tiếu Vi.
"Bác gái, cảnh sát nói đúng, người hiện tại đi qua đó quá nguy hiểm rồi." Trạm Dẫn Lan cùng thím Vương cũng chạy tới, cùng nhau lôi kéo Nhậm Tiếu Vi.
Hai con ngựa kia đều đã bị sợ hãi, mà còn cực có tính công kích. Nếu lỡ bị nó đá cho một cước, chuyện kia cũng không phải là có thể đùa giỡn được.
"Cái này làm sao bây giờ? Nhanh lên gọi điện thoại huấn luyện ngựa trong nhà đến đây!" Nhậm Tiếu Vi thúc giục thím Vương.
"Không thể gọi! Gọi anh tôi sẽ lập tức liền biết!" Đoàn Tĩnh Đồng lập tức hô, "Mẹ, người nếu là gọi cho anh con liền nhảy xe... Không đúng, nhảy xuống ngựa rồi!"
Cả quá trình, diễn ra liền mạch lưu loát, giống như một giấc mơ vậy.
"Quá... Đẹp trai rồi." Tô Thi Thi đứng tại chỗ, hai mắt sáng lấp lánh, nghe được tiếng tim đập. Đồng thời trong lòng cũng có chút không thăng bằng - - bọn họ cùng hai con ngựa tiếp xúc thời gian là như nhau, vì cái gì hai con ngựa kia cũng chỉ nghe lời Bùi Dịch mà thôi!
Tô Thi Thi cực kỳ buồn bực.
"Anh!" Đoàn Tĩnh Đồng ngây ngốc đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Bùi Dịch, lập tức bổ nhào tới ôm lấy chân của anh, gào khóc.
Bùi Dịch trong lòng chứa chan tức giận, bị cậu khóc làm cho anh muốn phát hỏa cũng không phải, không phát hỏa cũng không xong, sắc mặt càng thêm đen rồi.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi thật lâu sau mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới xem xét con trai nhỏ của mình có bị thương hay không.
"Mẹ, hu hu hu... Làm con sợ muốn chết." Đoàn Tĩnh Đồng bổ nhào vào trong lòng mẹ mình, khóc đến thảm thiết.
Lúc này, không khóc thảm một chút, chẳng lẽ chờ để bị đánh sao?
"Mẹ, trước mang Đồng Đồng đi bệnh viện kiểm tra một phen." Bùi Dịch thấp giọng nói một câu, lập tức thư ký Vương liền mang theo người đến, đem mẹ con Đoàn Tĩnh Đồng đưa đến bên cạnh một chiếc trên xe đang đậu gần đó.
Tô Thi Thi ở bên cạnh hoa si xong, lặng lẽ đi đến bên cạnh thím Vương, nhỏ giọng nói: "Là người gọi cho Bùi Dịch?"
ThímVương hướng Tô Thi Thi nháy mắt: "Không gọi cho tiên sinh, chẳng lẽ chờ mẹ chồng của người đến tìm người gây phiền toái sao?"
Tô Thi Thi cúi đầu, cười thầm, khóe mắt dư quang lạc đến trên bên kia, người đứng ở một bên thống khổ xoa thắt lưng Trạm Dẫn Lan, trong lòng vừa động.
Cô đứng thẳng thân thể, vụng trộm nhìn thoáng qua Bùi Dịch, vừa lúc thấy được ánh mắt Bùi Dịch nhìn qua bên này.
Tô Thi Thi toàn thân liền giống như bị điện giật một dạng, giật nảy mình run lẩy bẩy.
Bùi Dịch thấy thế, ánh mắt nhất thời u ám vô cùng, hướng tới cô đi tới.
Tô Thi Thi phát điên, không hề nghĩ ngợi, xoay người liền hướng tới Trạm Dẫn Lan chạy tới.
Chờ lúc cô phản ứng kịp, đã không còn kịp rồi.
Nhà có việc tạm thời ngưng tất cả bộ truyện 😔😔😔😔😔😔😔😔
Nếu bạn rảnh thì làm tiếp😔😔😔😔😔😔