Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 417 : Anh thật sự thích cô ta rồi hả ?

Ngày đăng: 21:35 20/04/20


Edit: banhocminh99



Hỗ Minh Phỉ ngồi ở ghế sofa rộng rãi bằng da, thân thể nghiêng sang bên trái, khi nói chuyện, trên mặt phẫn nộ cùng không cam lòng không chút nào che giấu.



"Anh, vì cái gì?" Hỗ Minh Phỉ nhíu mày nhìn anh trai mình, mấy ngày gần đây áp lực gầm thét đã có chút khống chế không nổi.



Hỗ Sĩ Minh cầm lấy ly cà phê trên bàn trà nhét vào trong tay cô, thở dài: "Minh Phỉ, thái độ này một điểm cũng không giống em."



"Em..." Hỗ Minh Phỉ nhất thời lấy lại tinh thần, trong lòng thất kinh chính mình không khống chế được.



Từ khi nào thì trở nên như vậy, cô vậy mà thiếu kiên nhẫn đến thế rồi hả?



Tựa hồ đụng phải Bùi Dịch, đụng phải Tô Thi Thi, cô liền trở nên không giống như trước rồi. Bình tĩnh, cao ngạo, đều đã biến mất, chuyện trước nay chưa từng có.



Hai người kia, giống như là khắc tinh của cô một dạng.



"Minh Phỉ, em có phải hay không thực sự đối với Bùi Dịch để tâm rồi?" Thời điểm Hỗ Sĩ Minh hỏi những lời này, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.



Hỗ Minh Phỉ trong lòng hiện lên quét xuống kích động, mơ hồ hỗn loạn phiền toái, một hơi. đem cà phê uống cạn, nói: "Thế còn anh, anh có phải hay không thật sự thích Tô Thi Thi rồi hả?"



Trong văn phòng to như vậy, xuất hiện một mảnh giống như chết lặng.



Anh em hai người sắc mặt, đều nhìn thật không tốt.



Hiển nhiên, hai vấn đề này, bọn họ đều không muốn đối mặt.



Thật lâu sau, Hỗ Sĩ Minh dời đi đề tài, trả lời Hỗ Minh Phỉ vấn đề ngay từ đầu: "Không phải muốn em nhường đường cho Trạm Dẫn Lan, mà là yên lặng đợi thời cơ."



"Mà lúc này..."



"Trạm Dẫn Lan trên người bí mật quá nhiều, hiện tại, chúng ta không manh động được." Hỗ Sĩ Minh cắt ngang lời em gái mình, trầm giọng nói, "Năm đó cô ta cùng Bùi Dịch cảm tình tốt như vậy, cô ta vì cái gì phải rời khỏi?"
Bởi vì trước đây gây ra sự kiện cưỡi ngựa, mấy ngày nay Đoàn Tĩnh Đồng yên tĩnh rất nhiều.



Duy nhất không được hoàn mỹ đó là, Nhậm Tiếu Vi vẫn nhằm vào Tô Thi Thi, hơn nữa vốn là cách một ngày kêu Trạm Dẫn Lan đến đã trở thành mỗi ngày kêu cô ta đến đây - - ăn cơm!



Ngày hôm đó, Tô Thi Thi đưa Bùi Dịch ra khỏi cửa, lôi kéo tay áo của anh, đứng ở trước xe, chết sống không chịu buông tay.



"Đã ngày 25 tết rồi, công ty anh vì cái gì vẫn còn không nghỉ?"



"Bận." Bùi Dịch không đổi sắc mặt phun ra một chữ. Chỉ là sắc mặt hơi có chút đỏ lên.



Kỳ thật, tất cả công ty, bận chỉ có tổng giám đốc anh mà thôi. Những công nhân khác, sớm liền nghỉ phép rồi.



Tô Thi Thi vểnh môi, ủy khuất nói: "Hay anh dẫn em cùng đi đi, em giúp anh đi làm."



"Thi Thi, mẹ trông không được Đồng Đồng, em làm chị dâu, em phải có trách nhiệm đấy." Bùi Dịch nói xong, hôn lên đầu Tô Thi Thi một cái, xoay người liền muốn lên xe.



Tô Thi Thi ôm cánh tay anh, giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo khóc lóc kể lể nói: "Vậy anh buổi tối phải trở về ăn cơm!"



"Xem tình hình đã." Bùi Dịch gỡ ngón tay Tô Thi Thi ra, xoay người ngồi vào trong xe.



Tô Thi Thi vẫn chưa từ bỏ ý định: "Bùi Dịch, em như thế nào cảm thấy được anh là đang trốn tránh?"



Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, lỗ tai hồng lên với tốc độ nhanh chóng, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, vậy mà không dám nhìn ánh mắt Tô Thi Thi.



Mắt Tô Thi Thi liền nheo lại, cô đang muốn tìm anh tính sổ, Bùi Dịch đột nhiên làm ra một động tác làm cô tức điên.



Đăng từ qua giờ mới được 😥😥😥😥😥😥😥



Mọi người ăn lễ vui vẻ. Chương sẽ có, nhiều hay ít thôi. Bạn cũng phải ăn lễ mà 😊😊😊😊😊😊😊