Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 430 : Mục đích của bọn họ

Ngày đăng: 21:35 20/04/20


"Sao lại thế này?" Trời đêm rét lạnh, vang lên một giọng nói càng thêm rét lạnh.



Nhậm Tiếu Vi nghiêm mặt, lúc nói chuyện nhìn chằm chằm vào Tô Thi Thi.



Tô Thi Thi há miệng thở dốc, lại không biết muốn giải thích như thế nào.



Tống Trọng Hạo cùng Đức An đều là bạn của cô, cô cũng biết rõ tính khí của Nhậm Tiếu Vi, lúc này khẳng định sẽ đem bạn của cô vào mà xỉ vả chung.



"Đoàn phu nhân, chuyện này là tôi không đúng. Tường là tôi đụng phải." Tống Trọng Hạo mở miệng trước nói thay cho Tô Thi Thi.



Bùi Dịch nhìn thoáng qua Tống Trọng Hạo, không nói gì.



"Cậu?" Nhậm Tiếu Vi thờ ơ nhìn Tống Trọng Hạo, không mang theo cảm tình nói, "Tôi biết cậu, Tống tiên sinh, xin hỏi cậu nghĩ muốn muốn làm cái gì?"



"Đây là ngoài ý muốn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Tống Trọng Hạo chân thành nói.



Anh ta biết Nhậm Tiếu Vi không thích Tô Thi Thi, trong lòng cũng có chút hối hận. Sợ Nhậm Tiếu Vi bởi vì chuyện này làm khó dễ Tô Thi Thi.



"Xe đâm cháy nghiêm trọng như thế, tôi cảm thấy được Tống tiên sinh hiện tại nên là đi bệnh viện kiểm tra đi. Thi Thi bình thường nôn nôn nóng nóng, không nghĩ tới, bạn của cô cũng như vậy. Thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì rạng."



Nhậm Tiếu Vi giọng điệu nghiêm khắc, tựa như trưởng bối đang giáo huấn vãn bối một dạng.



Cũng là cùng một câu gần mực thì đên, nhưng Bùi Dịch là muốn nói Tống Trọng Hạo cùng Tô Thi Thi giống nhau rất lợi hại trong chuyện ngây thơ vô tội, nhưng Nhậm Tiếu Vi những lời này liền có điểm vũ nhục người.



Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, một cái vẻ nói cho chính mình chịu đựng, không cần xen mồm.



Tống Trọng Hạo cũng không nói gì. Đức An mò mẫn không ra tâm tư của mấy người trong gia đình này, cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Bùi Dịch đồng dạng không nói lời nào.



Sau đó liền xấu hổ tẻ ngắt rồi.



Nhậm Tiếu Vi vốn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (ý nói nói bóng gió, lung tung lang tang mà trúng tùm lum tùm la) mắng thật sự sảng, nhưng đâu nào nghĩ đến Tô Thi Thi bọn họ vậy mà một câu cũng không nói. Cái này giống như là một quyền đánh ở trên bông vải, thiếu chút nữa nghẹn chết.



Lúc này, Bùi Dịch tiến lên đi tới một bước, đối với Nhậm Tiếu Vi nói: "Mẹ, người không bị dọa đến đi?"



Bùi Dịch đỡ Nhậm Tiếu Vi hướng bên cạnh đi tới một bước, ôn nhu nói: "Tối nay là chúng con không đúng, hiện tại tình huốngcụ thể còn không biết. Người đi về trước nghỉ ngơi đi, bên ngoài không an toàn."




Đức An nói: "Bọn hắn thật đúng là để mắt chúng ta."



Tống Trọng Hạo là người ưu tú trong giới Thiết Kế Sư, thiết kế kiến trúc của anh từ đầu không phải dễ dàng mới có ở được. Mà Đức An tuy là Thiết Kế Sư cực kỳ xuất sắc, nhưng mà thiết kế thôn Thành Trung kia đều là Bùi Dịch cùng những đội ngũ thiết kế sau lưng anh làm, hắn chỉ là ra mặt làm bình phong mà thôi.



"Nếu nói như vậy, những người trong đội ngũ thiết kế của anh không phải cũng sẽ bị quấy rầy?" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch hỏi.



Lúc này, Bùi Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, một lát sau mới ngẩng đầu, gật gật đầu.



"Bọn họ là hành động cùng lúc. Có vị Thiết Kế Sư khác cũng bị mời rồi."



Bất quá trước anh đều đã làm tốt công tác chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, những Thiết Kế Sư kia sao lại có thể dễ dàng tiếp cận như vậy.



Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch, phun ra ba chữ: "Lão hồ ly."



Thì ra, anh đều đã dự liệu tới rồi.



Bùi Dịch ánh mắt vèo nhíu lại, nhìn Tô Thi Thi, khóe miệng chậm rãi cong lên.



Tô Thi Thi trái tim lỗi nhịp, khẩn trương hướng bên cạnh ngồi nhích ra một chút.



"Sư muội, Bùi tổng, chúng tôi... Chúng tôi đi về trước rồi." Tống Trọng Hạo cùng Đức An gặp tình huống không đúng, đứng lên đã nghĩ chạy.



"Sư huynh, Đức An!" Tô Thi Thi trong lòng vừa động, lập tức đuổi theo, ngăn ở cửa, đặc biệt nhiệt tình nói, "Chớ đi, ở lại nơi này vài ngày đi."



"Ở vài ngày?" Tống Trọng Hạo cùng Đức An giọng nói đều đã thay đổi rồi.



Tống Trọng Hạo cảnh giác nhìn Tô Thi Thi: "Sư muội, em muốn làm gì?"



Không thấy được phía sau em Bùi tiên sinh sắc mặt đã rất khó nhìn sao!



Thứ 7 máu chảy về tim đê....



Ai dậy chưa ta 😊😊😊😊😊😊😊