Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 44 : Phạt roi

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Vút" một tiếng, là thanh âmda tróc thịt bong. Trong phòng khách yên tĩnh càng thêm nữa vang dội.



Mấy người hầulá gan nhỏ sợ hãi trực tiếp lui ra đứng ở bên cạnh động cũng không dám động.



Tô Thi Thi nuốt một ngụm khí lạnh, trực tiếp bị đánh đến nỗi nằm úp sấp ở trên mặt đất. Cô chỉ cảm thấy sau lưng đều đã co giật, nóng rát đau buốt, vừa rồi một roi kia thiếu chút nữa đánh cô đến thở không nổi rồi.



"Ông dựa vào cái gì đánh tôi?" Tô Thi Thi ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Đoàn Kế Hùngngồi ở bên trong.



Nhiều năm như vậy, ông ta lại vẫn chỉ biết dùng duy nhất chiêu này, bọn họ thật đúng là xem cô vẫn giống như năm đó là một cô bé nhát gan không nơi nương tựa Tô Thi Thi sao?



Nơi này không có bà nội cô cũng không cần lo lắng do dự nữa, cô sớm đã không còn sợ ông ta rồi!



"Mày gan to quá rồi đúng không?" Đoàn Kế Hùng gầm thét, tức giận đến lông mi đều phải dựng thẳng ên, "Ầm" vỗ một cái ghế dựa, đứng lên chỉ vào mặt Tô Thi Thi.



"Vài năm không gặp, nha đầu mày không biết chính mình là ai phải không?"



Nha đầu, nha đầu! Là, nói cô chỉ là một đứa con gái, vĩnh viễn đều chỉ là nha đầu. Tại trong mắt bọn ngườiĐoàn gia kia, con gái từ đầu không là cái gì cả, ngay cả chó Ngao Tây Tạng canh giữ trang viên cũng không bằng!



"Đoàn lão tiên sinh, phiền toái mời ông làm rõ ràng, tôi đã không phải người của Đoàn gia nữa, ông như vậy đánh tôi là phải trách nhiệmpháp luật." Tô Thi Thi chịu đựng đau nhứctrên lưng, đứng thẳng thân thể, mặt không chút thay đổi nhìn Đòan Kế Hùng.



"Mày..." Đoàn Kế Hùng tức giận, đối với vệ sĩ bên cạnh cửa nói, "Tiếp tục đánh cho ta! Tại Đoàn gia chưa từng có người dám nói chuyệnnhư vậy với ta! Tiểu nha đầu mày bây giờ gan lớn rồi! Không muốn sống nữa đúng không?"



Ông ta vừa dứt lời, bên cạnh liền có một vệ sĩ mặc quầ áo màu đen thân hình cao lớn hướng Tô Thi Thi đi tới.



Tô Thi Thi nhìn đến người này khi đó, trong lòng mạnh cả kinh. Khó trách vừa cô đau nhức như vậy, hóa ra là người luyện võ, không đánh cô chết, thật đúng là mạng lớn rồi.



Tô Thi Thi biết chính mình trốn không thoát, đơn giản cũng chẳng muốn vùng vẫy, thẳng tắp địa đứng ở nơi đó, thà chết chứ không chịu khuất phục.



Tại Đoàn gia vĩnh viễn đều là như thế này, mặc kệ người nào cầu xin tha thứ cũng không có cách nào thoát được, ở nơi này vĩnh viễn lại không phân rõ phải trái.




"Khi dễ người khác? Ta là đang giáo huấn đứa cháu bất hiếu này!" Đoàn Kế Hùng tức giận nói. Nhưng là nhìn đến Đoàn Ngọc Tường, tính tình rõ ràng so với vừa rồi dịu đi một chút.



Đoàn Ngọc Tường khẩn trương đem ly hứng bã trà, đáng thương tội nghiệp đưa tới bên miệngĐoàn Kế Hùng nói: "Mọi người biết ông nội là ở đây giáo huấn đứa cháu bất hiếu, nhưng là người ngoài không biết. Người nói trong trang viên củachúng ta nhiều ngườinhư vậy, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cuối cùng truyền ra ngoài nói có thành không, nếu để cho người khác nghe được một chút tin đòn không tốt, đối ông càng không tốt rồi!"



Cô ta nói xong lại nhìn thoáng qua ở bên kia Tô Thi Thiđã bị bắt quỳ trên mặt đất, quay đầu tiến đếnbên tai Đoàn Kế Hùng nhỏ giọng nói:



"Hiện tại chú trẻ đối cô ấy để tâm như vậy, nếu là trở về nhìn đến cô ấy bị đả thương, khẳng định sẽ nổi giận phải hay không? Ông nội, chúng ta đều biết ông là vì muốn tốt cho chú trẻ, nhưng là ông cũng biết tính tình của chú ấy, nếu là chú ấy trở về thấy được, có thể tán thành không?"



"Chuyện này chúng ta vẫn lại là từ từ bàn tới, không gấp được."



Đoàn Kế Hùng nghe xong nhíu mày, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Thi Thi nơi xa kia, tựa như thấy được một con ruồi ghê tởmmột dạng.



Ông lại nhìn thoáng qua đứa cháu gái lớn nhu thuận này, đưa tay tiếp nhận Cốc trà, nói: "Theo ý con, trước thả nó." △△



Đòan Ngọc Tường nghe xong, lập tức cao hứng đứng thẳng thân thể, đối với bọn vệ sĩ vẫy vẫy tay nói: "Thả người."



Rồi mới đi đến trước mặtTô Thi Thi, đỡ cô đứng dậy, nói: "Tô tiểu thư, chuyện vừa rồi thực xin lỗi, tôi nghĩ lúc nãy khả năng có phần hiểu lầm, nhưng là những lời cô vừa rồi nói lời cũng quả thật làm người ta giận. Như vậy đi, nếu không cô đi đến chỗ của ông xin lỗi một tiếng, chuyện này coi như đi qua được không?"



Tô Thi Thi cười lạnh. Để cho cô đi nhận lỗi? Chuyện này bọn họ nói bỏ qua, cô cũng không đồng ý bỏ qua đi.



Cô cùng Đoàn gia cho tới bây giờ liền không có hiểu lầm, có, chỉ là nghiêng về một mình cô chịu ủy khuất.



"Để cho tôi đi nhận lỗi, thật có lỗi, làm không được." Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, lạnh lùng nói.



"Ầm!" Đoạn Kế Hùng đem chén trà hướng trên mặt đất quăng đi bể tan nát, đứng lên gầm thét, "Đồ bất hiếu, đánh, đánh cho ta, đánh cho chết! Ai dám cầu xin, liền đánh luôn không tha!"



Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh ôn hoà: "Không biết Thi Thi là làm sai chỗ nào, để cho lão gia tử lại tức giận lớn như vậy? Nếu là lỗi ở người của ta, ta thì sẽ giáo huấn, liền không phiền toái lão gia tử rồi."