Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 440 : Liền đơn giản như vậy
Ngày đăng: 21:35 20/04/20
Trong phòng bếp rộng lớn tràn ngập nồng đậm hương vị thức ăn, tiếng thái rau củ, tiếng xào nấu liên tiếp đang xem. Nhưng người ở bên trong, lại cảm giác giờ khắc này tất cả âm thanh đều đã biết mất một dạng, chỉ còn lại có âm thanh của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ, có nghĩ tới việc không để ý lễ phép đem Hồng Cầm đánh một trận trút giận, cũng có nghĩ tới xô cửa ra ngoài.
Nhưng sau đó, cô chỉ là hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Hôm nay là 30 tết, tôi không so đo với bà, khẩn trương cút!"
"Cô..." Hồng Cầm chấn kinh không thôi.
Bà ta không nghĩ tới, Tô Thi Thi như vậy đều có thể nhịn được?
Bà ta lúc trước nghiên cứu quá thật lâu, chuyên chọn những lời vô cùng tàn nhẫn để nói. Nhưng mà Tô Thi Thi chỉ lúc bà ta nhắc đến chuyện Bùi Dịch ở bên ngoài cùng Trạm tiểu thư trò chuyện mới có chút vẻ mặt tức giận, sau đó từ đầu liền không phản ứng rồi.
"Không đúng, cô là đang giả vờ!" Hồng Cầm đột nhiên nghĩ đến tức thì nóng giận mà cười thành tiếng.
Bà ta ở Đoàn gia nhiều năm như vậy, đâu nào không biết, Tô Thi Thi kiêng kị nhất chính là chuyện về mẹ mình.
Hồng Cầm trong mắt hiện lên quét xuống ác độc, bà ta đương nhiên là có biện pháp để cho Tô Thi Thi không khống chế được!
Bà ta không biết kế hoạch của Nhậm Tiếu Vi, nhưng mà bà ta biết, chính mình tất phải đem chuyện này làm cho thật tốt.
"Tô Thi Thi, tôi thật đúng là cô giống y như mẹ mình một dạng không biết xấu hổ." Hồng Cầm nói chuyện thời điểm, mặt không đổi sắc hướng về phía sau thối lui một bước, sợ Tô Thi Thi bạo phát sé đánh bà ta.
"Năm đó mẹ cô chính mình giữ không được trái tim của chồng, lúc Phương Thanh Hoa mang theo con gái tới cửa vậy mà còn không chịu đi. Không phải là cùng hiện tại với cô không khác biệt lắm sao?"
"Các người quả nhiên là mẹ con!"
Tô Thi Thi mạnh cắn răng, móng tay hung hăng đâm vào trong thịt.
Cô không tức giận! Cô không nhớ chuyện quá khứ!
Nhưng mà - -
Cô là người, cô không phải cọc gỗ!
Khinh người quá đáng!
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Tô Thi Thi chưa bao giờ là người thích bị người khác khinh bỉ. Cô nắm chắc tuyến, giới hạn chịu đựng của cô chính là mẹ của cô!
Không có bất luận kẻ nào có thể vũ nhục mẹ cô!
Nhậm Tiếu Vi cho rằng, cô thật sự sẽ thành thật ngốc ở trong này để cho bọn họ khi dễ sao?
Cô không khóc không nháo, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động ra ngoài, xem bà có thể như thế nào!
Đám người trong phòng bếp vẫn phân thần chú ý nhất cử nhất động Tô Thi Thi, chợt phát hiện Tô Thi Thi đứng lên.
Bọn hắn nhìn đến cô hướng tới cửa sổ đi tới, nhìn đến cô đẩy ra cửa sổ đem nửa thân thể thò ra ngoài.
Sau đó, Tô Thi Thi đem thân thể thu trở về, xoay người đi đến chỗ vừa rồi cô ngồi, dời cái ghế kia đi, đem ghế dựa tới bên cửa sổ.
Cô leo lên ghế dựa, một chân bước ra cửa sổ, hai tay ở trên khung cửa khẽ chống, cả người đưa lên trước, sạch sẽ lưu loát nhảy đến trên mặt đất.
Vừa thấy, liền biết bình thường không thiếu làm chuyện loại này.
"Đần độn." Tô Thi Thi bỏ lại hai chữ rõ ràng có thể nghe, vỗ vỗ tay, liền đi rồi.
Cứ như vậy đi tới...
Tại phòng bếp, đám đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, lập tức một đám cúi đầu, trộm cười không thôi.
Chuyện Nhậm Tiếu Vi khóa trái cửa, triệt để thành một truyện cười. Đáng tiếc, bác gái Hồng Cầm đứng ở phòng chứa vật liệu gõ hạt dưa, còn không biết toàn bộ chuyện này.
Mà Tô Thi Thi cũng không biết, cô đã gửi tin nhắn sai người. Nói đúng ra, là bị người chặn lại rồi.
"Muốn hay không tới Đoàn gia ăn mãn hán toàn tịch? Đảm bảo ăn no!" Đây là Tô Thi Thi gửi tin cho Ôn Ngọc.
Trong thư phòng theo phong cách cổ kính, Hỗ Sĩ Minh ngồi ở trên ghế đàn mộc, trên tay nắm một cái điện thoại di động, trong ánh mắt xuất hiện chính là tin nhắn như thế này.
"Xem ra, cô cùng Ôn tiểu thư quan hệ, quả thật không tệ." Hỗ Sĩ Minh thì thào tự nói.
Theo tin tức hắn điều tra được, Tô Thi Thi từ khi bắt đầu vào Xây dựng Tiệp Khắc làm việc sau đó mới cùng Ôn Ngọc quen biết, rất khó tưởng tượng trong thời gian ngắn vậy, bọn họ liền trở thành bạn bè thân thiết như là đã quen nhau hơn mười hai mươi năm.
"Mãn hán toàn tịch?" Hỗ Sĩ Minh trong mắt quét xuống ý cười ý tứ hàm xúc không rõ, "Xem ra, Đoàn gia lại chọc em tức giận rồi."
"Tôi giống như, có phần đau lòng." Hỗ Sĩ Minh thu hồi mobile phone, đứng lên, hướng tới bên ngoài thư phòng đi đến.
"Sĩ Minh, con muốn ra ngoài?" Gian ngoài vang lên giọng nói kinh ngạc của Hỗ Sĩ Minh.
Hôm nay đầu tháng và phải xếp chứng từ =_=