Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 457 : Bà rốt cục thừa nhận

Ngày đăng: 21:35 20/04/20


"Bà thực tưởng là tôi cái gì cũng không biết?" Đoàn Kế Hùng nhìn đến Nhậm Tiếu Vi vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt càng thêm khó coi, "Nhiều năm như vậy tôi không nói, là không nghĩ muốn trở mặt!"



Nhậm Tiếu Vi xem lão già trước mắt đang nổi giận, trong lòng chỉ có chán ghét.



"Biết rõ thì như thế nào?" Nhậm Tiếu Vi hít vào một hơi, bất chấp tất cả nói, "Ông là muốn trở mặt, được..."



"Nhậm Tiếu Vi, tôi mặc kệ bà cùng Hỗ Khai Văn có phải người quen cũ gì đó hay không, hiện tại bà là phu nhân của tôi, bà tốt nhất an phận một chút, đừng làm ra chuyện để cho tất cả mọi người trên mặt không thể ngẩn đầu nhìn người khác!" Đoàn Kế Hùng cắt ngang lời Nhậm Tiếu Vi muốn nói, thở phì phì nói.



Nhậm Tiếu Vi ngây ngẩn cả người, trong lòng chậm là kinh ngạc.



Vừa rồi, bà thiếu chút nữa liền toàn bộ nói ra, nhưng không nghĩ tới Đoàn Kế Hùng thực ra là ý tứ này!



"Ông ta không biết?" Nhậm Tiếu Vi tâm tư rất nhanh xoay ngược lại, mặt không đổi sắc nhìn Đoàn Kế Hùng liếc mắt một cái.



"Lão gia hỏa này là muốn lừa mình nói?" Nhậm Tiếu Vi xác định Đoàn Kế Hùng hẳn là không biết nhiều như vậy, trong lòng yên tâm rất nhiều.



Hiện tại, còn không phải thời điểm ngả bài.



Bà trấn định lại, hỏi: "Ông có chuyện gì, nói thẳng đi."



Đoàn Kế Hùng cho rằng bà bị lời nói của chính mình dọa đến chỗ, trong lòng thư thái một chút, thuyết minh ý đồ đến.



"Bùi Dịch không để ý mọi người phản đối, độc đoán phân công ty Sunshine tôi có thể mặc kệ, nhưng mà thái độ của nó đối với Đoàn thị có phải hay không hơi quá đáng? Bà là mẹ nó, hiện tại tốt xấu là nữ chủ nhân Đoàn gia, con trai của bà làm như vậy chẳng phải là đang tự đánh vào mặt của bà à?"



Nhậm Tiếu Vi sắc mặt rất khó xem.



Cách làm của Bùi Dịch quả thật làm cho bà không thoải mái, nhưng bà từ đầu liền không biết con trai của chính mình muốn làm cái gì.



"Tiểu Dịch làm việc vẫn có chính kiến riêng của mình, Đoàn thị chính mình không có năng lực lấy không được hạng mục, trách được người nào?" Nhậm Tiếu Vi nhìn Đoàn Kế Hùng liếc mắt một cái, "Tôi muốn nghỉ ngơi, ông nếu là không có việc gì mà nói liền đi ra ngoài trước đi."



"Tôi sẽ tìm cơ hội cùng Tiểu Dịch nói chuyện chút."



Nhậm Tiếu Vi sau cùng một câu ngăn chặn lời Đoàn Kế Hùng muốn nói. Đoàn thị xưa đâu bằng nay, Đoàn Kế Hùng hiện tại nhìn đến mẹ con Bùi gia này cũng không thể làm khó dễ gì.



Mục đích đã đạt tới, ông ta hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài.



Nhậm Tiếu Vi đi qua, rầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại, tim đập từ từ nhanh hơn.



Đó là hoảng hốt.



Vừa rồi, bà thật sự cho rằng Đoàn Kế Hùng biết rõ toàn bộ.




Nơi xa, Đổng Tiêu Tiêu nhìn đến Tô Thi Thi đi tới, đi theo cô đi vào văn phòng.



"Tô tổng, chúng ta thật sự muốn giành lấy hạng mục trang hoàng hành lang ngoài của thôn Thành Trung kia sao?" Đổng Tiêu Tiêu hỏi.



Tô Thi Thi đặt văn kiện xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Đúng thế, làm sao vậy?"



"A..., không có việc gì không có việc gì..." Đổng Tiêu Tiêu có chút khẩn trương, lại có chút lo lắng, "Tôi nghe nói cái hạng mục này cũng không tốt làm."



"Cái hạng mục này cũng không phải khó nhất, như thế nào, không tin tưởng?" Tô Thi Thi rót ly nước, hướng về phía Đổng Tiêu Tiêu cười nói.



Đổng Tiêu tiêu muốn nói lại thôi, nhưng sau cùng, vẫn lại là cười nói: "Làm sao có thể, nhưng tôi nghe nói Tống tiên sinh ở hội nghị Xây dựng Tiệp Khắc nói mấy lời kia, quả thực quá kiêu ngạo rồi."



Tô Thi Thi xấu hổ vô cùng, không dám hồi tưởng.



Ngày hôm sau, cô cùng Tống Trọng Hạo đi công trường khảo sát thực địa.



Công trình ngoài hành lang đã tiến hành một nửa, vì đuổi kịp tiến độ, trang hoàng muốn cùng nhau tiến hành.



Tô Thi Thi nhìn về phía trước công trường vây lại kiến trúc, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.



Bùi Dịch bày mưu tính kế lâu như vậy, chính là vì cái công trình này đi.



"Mục đích thật sự của anh ấy là cái gì?" Tô Thi Thi trong lòng vẫn đều có cái nghi hoặc này. Cô không có đi hỏi qua Bùi Dịch, Bùi Dịch cũng không muốn để cho cô lo lắng, nhưng cô biết không đơn giản như vậy.



Ngay lúc Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo hướng tới phòng quản đốc đi qua, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng dáng không tính xa lạ.



"Trạm Dẫn Lan?" Tô Thi Thi chớp chớp đôi mắt, đẩy đẩy tay Tống Trọng Hạo, "Anh nói xem cô ta đến chỗ này, có phải tới gặp Bùi Dịch hay không?"



"Em vì cái gì lại nghĩ như vậy..." Tống Trọng Hạo còn chưa nói xong, sửng sốt một phen, "Anhkhông nhìn lầm đi, Trạm Dẫn Lan như thế hoa si nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh?"



Cô ta dời đi mục tiêu sao?



Nhưng một giây sau, anh cùng Tô Thi Thi đều đã chịu được kinh hách.



Bởi vì bọn họ thấy được trong đám người kia lại vẫn có một người đàn ông cao lớn hào quang chói mắt không thể lẫn đi đâu được.



"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi xoa xoa ánh mắt, cô không nhận sai đi? ^_^



Đau đầu, đau mình, ghét nhất mình bệnh. Không được bệnh, biết ko >"<