Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 46 : Anh lại rời nhà trốn đi

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Edit: Vi Vũ



Đêm đã khuya, cả tòa biệt thự đều đã im ắng, đã hơn một giờ, Tô Thi Thi vẫn đợi nhưng mà Bùi Dịch không có trở về.



Cô xem trên tủ đầu giường đồ ăn đã nguội lạnh, một chút khẩu vị đều không có.



Ngủ lại ngủ không được, phía sau còn đang tại một trận một trận đau đớn, cô chống thân thể đứng lên, trong lòng có chút bất an.



Cũng không biết mẹ anh thế nào rồi. Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lại là quyết định ra đi xem.



"Tô tiểu thư ngươi thức dậy?" Tiểu Ưu đang canh giữ ở cửa, vừa thấy Tô Thi Thi xuất hiện, lập tức nhỏ giọng hỏi, "Đói bụng sao? Bên trong đồ ăn lạnh, tôi hâm lại cho cô"



Tô Thi Thi khoát tay: "Tôi không có khẩu vị, cô đi xuống nghỉ ngơi đi."



"Nhưng mà cô không có ăn cơm, nếu lỡ thấy đói thì làm sao đây?" Tiểu Ưu lo lắng nói.



Tô Thi Thi hạ khóe miệng, cười nói: "Tôi đói bụng thì sẽ tự mình sẽ đi làm đồ ăn, được rồi, cô đi xuống nghỉ ngơi đi."



Tiểu Ưu không có cách gì, đành phải nói: "Tôi đây trước hết đi nghỉ ngơi, cô có chỗ nào không thoải mái liền gọi tôi."



Trong lòng Tô Thi Thi dâng lên một cỗ ấm áp, đối với Tiểu Ưu mỉm cười ôn nhu, rồi mới xoay người đi đến các phòng khác.



Cũng không biết Bùi Dịch đi nơi nào, cô cũng không biết anh có còn ở trong biệt thự hay không.



Chỉ là đi tới vài thước, phát hiện ở lầu hai của biệt thự có một phòng của đang khép hờ, bên trong có âm thanh truyền ra.



"Tiểu Dịch, con nghe mẹ một câu, lão gia hiện tại đang nổi nóng, không đồng ý con cưới Tô tiểu thư. Con nghe lời mẹ miễn cưỡng chịu đựng không tốt sao? Tất cả mọi người là người một nhà, mà cãi nhau ồn ào như vậy thì thật không thoải mái." Trong phòng, Nhậm Tiếu Vi tận tình khuyên bảo.



Bùi Dịch nhíu mi, giọng nói so với bình thường nghe ra muốn ôn hòa rất nhiều, anh nói: "Con đã quyết định cưới Tô Thi Thi. Mẹ, chuyện này bản thân con tự giải quyết, người không cần tham gia, người chỉ cần chú ý thân thể của chính mình là được rồi."



"Mẹ sao có thể yên tâm được!" Nhậm Tiếu Vi thở dài, trong giọng nói chứa một tia phiền muộn, "Mẹ biết năm đó, con đối với chuyện mẹ tái hôn con luôn canh cánh trong lòng, nhưng là khi đó mẹ..."




"Mẹ, con đưa người trở về." Bùi Dịch hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, xoay người khi đó đã như không có chuyện gì khôi phục lại bình tĩnh.



Khả năng kiềm chế tính khí của anh từ trước đến nay dều rất tối, chẳng qua mỗi lần Tô Thi Thi chống lại anh khi đó, luôn luôn khống chế không nổi tính tình của mình.



Nhậm Tiếu Vi đứng lên, yên lặng gật gật đầu, đến mức này, bà cũng không nói nhiều lời nữa, con trai bà trong lòng tự có chừng mực.



Tô Thi Thi thở phì phì trở về phòng, "ầm" một tiếng đóng cửa vang trời. Chỉ là cô ở trên giường nằm úp sấp không tới một phút đồng hồ, liền nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng khởi động ô tô.



Trong lòng cô không hiểu sao có chút hoảng hốt, nhịn đau bò lên, lặng lẽ đi tới cửa sổ bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Bùi Dịch ngồi vào trong xe. Lập tức xe hướng cửa biệt thự chạy đi mất.



"Hỗn đản! Không cho phép tôi đi, chính mình lại không ở lại! Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, đồ dối trá!" Tô Thi Thi tức giận đánh một quyền đến trên cửa sổ, lập tức "A" một tiếng, khẽ động đến miệng vết thương ởphía sau, lưng đau, tim cũng đau đớm.



"Bại hoại, chỉ biết ức hiếp tôi..." Tô Thi Thi chịu đựng nước mắt, hữu khí vô lực nằm úp sấp đến trên giường.



Có thể là bởi vì quá đau, đem tất cả khí lực của cô đều đã tiêu hao hết. Bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.



Không biết qua bao lâu, cô cảm giác phía sau có chút khác thường, tay theo quán tính đưa ra phía sau vừa sờ, rõ ràng phát hiện quần áo trên người ình không thấy nữa.



Ngay sau đó, cô cảm giác phía sau có chút ngứa, nóng nóng, như là có cái gì đó đang liếm chính mình.



Thân thể cô cứng đờ, triệt để thanh tỉnh lại.



Lúc vừa muốn xoay người, liền phát hiện trên có một cánh tay bò lên trên lưng mình, bị người nào đó ôm cổ rồi. Tô Thi Thi một cái giật mình, không hề nghĩ ngợi, xoay người một cước liền đá qua đi.



Chỉ nghe "Đông" một tiếng, có âm thanh vật gì đó rơi xuống đất, sau đó nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.



Tô Thi Thi lúc nghe được âm thanh người nọ phát khi đó, sợ tới mức trực tiếp từ trên giường ngồi bật dậy, đến đau đớn trên lưng đều đã quên rồi.



"Bùi Dịch?!"