Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 510 : Dưới vách núi là biển

Ngày đăng: 21:36 20/04/20


"Tô Thi Thi!" Đoàn Kế Hùng đứng ở chỗ cao nhất, thoáng nhìn mắt liền thấy được Tô Thi Thi xông tới. Lại vừa thấy, Nhậm Tiếu Vi cũng đến, ánh mắt nhất thời liền tái rồi.



"Các người, mấy thứ tiện nhân!" Đoàn Kế Hùng hung tợn chỉ chỉ Đoàn Ngọc Lộ cùng Phương Thanh Hoa bọn họ, "Hợp nhau để đối phó ta phải không?"



"Ta không có..." Đoàn Ngọc Lộ theo bản năng lắc đầu, trong mắt hiện lên quét xuống sợ hãi.



Tuy trải qua nhiều việc như vậy về sau cô ta trở thành thục rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Đoàn Kế Hùng, cô ta vẫn lại là từ trong lòng sợ hãi.



Cô ta chán ghét lườm một cái đứng ở chỗ không xa mẹ cùng chị gái mình, nếu không bọn họ xuất hiện kích thích đến Đoàn Kế Hùng, Đoàn Kế Hùng làm sao có thể mang theo Đoàn Tĩnh Đồng chạy đến bên cạnh vách núi như vậy!



Hiện tại tốt rồi, Tô Thi Thi đến đây, Bùi Dịch khẳng định lập tức cũng sẽ đến. Bọn họ muốn dẫn đi Đoàn Tĩnh Đồng liền khó càng thêm khó rồi.



"Đồng Đồng!" Tô Thi Thi đâu nào có thời gian quản bọn họ nghĩ cái gì, lúc này tâm tư của cô tất cả đều đặt lên trên người Đoàn Tĩnh Đồng.



"Chị dâu! Hu hu hu... Chị dâu, cứu em!" Đoàn Tĩnh Đồng vẫn chịu đựng, nói cho chính mình không phải sợ. Nhưng vừa nghe đến tiếng của Tô Thi Thi, rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng gào khóc lên.



"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi nghe được tiếng khóc của con trai nhỏ, lại vừa thấy cậu bị buộc bên vách núi, dưới chân lảo đảo, hai chân nhuyễn ngã trên mặt đất.



Tô Thi Thi hướng chú Lý liếc mắt ra hiệu, để cho ông coi chừng Nhậm Tiếu Vi, chính mình rất nhanh hướng tới phía trước chỗ khối đá lớn kia chạy tới.



Đoàn Kế Hùng cùng mấy vệ sĩ mang theo Đoàn Tĩnh Đồng đứng ngay trên tảng đá lớn kia cùng Đoàn Ngọc Lộ mấy người đứng sóng đôi.



"Tiện nha đầu, mày còn bước tới nữa tao liền đẩy nó xuống!" Đoàn Kế Hùng dương lên dây thừng trong tay, lạnh lùng quát.



Tô Thi Thi bước chân khựng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ông ta: "Nó là hiện tại tất cả hi vọng của ông, ông dám động nó thử xem?"



"Mày!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng một câu đều đã phản bác không được.



Ông ta vốn là giả vờ giả vịt nghĩ muốn dọa bọn họ lùi lại, tuyệt không có thật sự muốn thương tổn Đoàn Tĩnh Đồng. Tô Thi Thi nói không sai, hiện tại Đoàn Tĩnh Đồng chính là bùa hộ mệnh của ông ta!



"Điều kiện của ông chúng tôi sẽ đáp ứng, thả Đồng Đồng." Tô Thi Thi thả chậm bước chân, trầm giọng nói.



Đoàn Kế Hùng đôi mắt trầm xuống, trong lòng sớm có chủ ý, nhìn thoáng qua mấy người Đoàn Ngọc Lộ, nói: "Trước để cho bọn họ rời đi."



"Cô dựa vào cái gì để cho chúng tôi rời đi?" Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe liền không vừa ý, hướng mẹ và chị gái mình liếc mắt ra hiệu.



Hôm nay nếu là không thể đạt được chút ưu đãi, nửa đời sau của bọn họ phỏng chừng liền xong rồi.



Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường lập tức đi tới bên người Đoàn Ngọc Lộ, thái độ cường ngạnh.
Tất cả mọi người cảm giác trong đầu oong một tiếng, ngây dại.



"Không phải con trai Đoàn gia?" Tô Thi Thi hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, theo bản năng nhìn Nhậm Tiếu Vi. Khi thấy Nhậm Tiếu Vi trắng bệch sắc mặt khi đó, tâm mạnh trầm xuống.



Có đáp án miêu tả sinh động.



Khó trách Nhậm Tiếu Vi gần đây khác thường như thế, khó trách Nhậm Tiếu Vi sợ Đoàn Kế Hùng gây bất lợi cho Đồng Đồng như thế; khó trách Nhậm Tiếu Vi nghĩ muốn hết mọi biện pháp muốn gặp Hỗ Khải Văn...



Toàn bộ đều đã sáng tỏ rồi.



Tô Thi Thi thật sự nghĩ muốn đại nghịch bất đạo đánh chết bà điên này! Hận đến hận không thể lóc da xẻo thịt bà ra!



Cô đã không dám nhìn tới sắc mặt Đoàn Kế Hùng.



"Mày lặp... Lặp lại lần nữa!" Đoàn Kế Hùng triệt để u mê, ngơ ngác nhìn Đoàn Ngọc Lộ.



"Ômg nghe không hiểu tiếng người sao... Hu hu hu..." Đoàn Ngọc Lộ còn chưa nói xong, đã bị Dương Dũng bụm miệng.



Đúng là toàn bộ cũng không kịp rồi.



"Cả nhà này đều là kẻ điên!" Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức tâm can đều nhanh nhảy ra ngoài, thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ bò xuống tảng đá lớn, chuồn mất.



"Ha ha ha, không phải là con ta?" Trên tảng đá vang lên tiếng cười của Đoàn Kế Hùng như người thất tâm phong một dạng.



Ông ta nhìn chằm chằm Nhậm Tiếu Vi, hai mắt màu đỏ tươi, giống như con sói đói trong đêm đen nhìn chằm chằm con mồi một dạng: "Thì ra là thế! Khó trách bà gấp như thế muốn đem Đồng Đồng mang đi, thì ra là tiện chủng của bà cùng người khác sinh!"



"Con không phải tiện chủng! Cha, con không phải tiện chủng!" Vách núi truyền đến tiếng Đoàn Tĩnh Đồng khóc.



Vừa rồi bọn họ nói mấy lời kia cậu đều đã nghe được.



"Đồng Đồng..." Tô Thi Thi hốc mắt đỏ lên, đau lòng vô cùng.



"Ta muốn giết nó! Đem dây thừng chém đứt cho ta, ta muốn để cho nó chết!" Đoàn Kế Hùng điên rồi một dạng hô lên.



"Ông dám!" Tô Thi Thi ánh mắt phát lạnh, phi tới chỗ ông ta.



"Thi Thi!" Vừa đuổi tới chân núi Bùi Dịch đột nhiên trái tim tê rần, thiếu chút nữa từ trên sơn đạo té xuống.