Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 520 : Cho anh quỳ ván giặt cả ngày
Ngày đăng: 21:36 20/04/20
Tô Thi Thi không biết chính mình lúc này đây là có tâm tình rời khỏi mật thất. Cô thề, cùng Bùi Dịch ra ngoài, cô nhất định phải cùng anh hảo hảo tính món nợ này!
"Ít nhất, phải để anh cả ngày quỳ trên ván giặt! Để cho Đồng Đồng ở bên cạnh giám sát anh!" Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bùi Dịch, anh cũng thật biết giả vờ! Con trâu chọi như anh, anh tự cứu mình đi, sao cũng cần phải đem em tính đi vào!"
Tô Thi Thi thật sự tức đến chỗ.
Cô từ lúc bắt đầu vào đại học, liền thần tượng một Thiết Kế Sư nội thất! Cô nhớ rõ mình đã từng ở trước mắt Bùi Dịch hoa si qua vị Thiết Kế Sư kia!
Nhưng cô đâu nào sẽ nghĩ tới, người kia chính là Bùi Dịch!
"Khó trách khi đó em khen ngợi người khác anh một chút cũng không tức giận, thì ra là đang trộm vui vẻ ha!"
Tô Thi Thi rất tức giận!
Nếu Bùi Dịch ở trong này, cô nhất định phải phát thật lớn một thùng tính tình.
"Mà lúc này, phát giận cho ai xem.".Nước mắt không hề báo trước chảy xuống, Tô Thi Thi hấp hấp cái mũi, rất muốn đánh người.
"Đúng là, em không nghĩ muốn dựa theo kịch bản của anh nữa, có bản lĩnh anh tới đánh em!" Tô Thi Thi hung hăng lau khóe mắt ngấn lệ, đi ra mật thất.
Trong cục cảnh sát chỗ phòng giam giữ, Bùi Dịch bỗng nhiên hắt hơi một cái, không hiểu sao có chút chột dạ.
Anh vuốt ve chiếc nhẫn, trong mắt đều là tưởng niệm.
Mới vài ngày như thế, anh liền có chút chịu không nổi rồi. Nếu là - -
Bùi Dịch bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp. Anh cho rằng chính mình có thể chịu được chuyện ngày ngày không có Tô Thi Thi, là anh đánh giá cao chính mình rồi.
Trong thư phòngThi Dịch, sàn nhà chậm rãi khép lại, khôi phục như lúc ban đầu. Tô Thi Thi đem cái bàn đẩy trở về, vỗ vỗ tay, quyết định ra ngoài tiếp tục tìm người hỗ trợ.
Ngày hôm qua tìm những cái bọn quan viên này một đám giở giọng, không có thực chất chịu trợ giúp. Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm một người.
Đang lúc cô nói cho chú Lý muốn đi địa điểm khi đó, chú Lý lần đầu tiên phản đối.
Dù Hỗ Sĩ Minh có thông minh, cũng sẽ không nghĩ đến, nhẫn cưới này của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi tuyệt nhiên là một cái máy truyền tin nhỏ!
Tín hiệu một khi được kết nối, trong phạm vi năm trăm mét đồng thời xuất hiện mà nói, sẽ sản sinh nhiệt lượng. Trong phạm vi 100 mét lại có thể trò chuyện.
Lần trước Tô Thi Thi đến tìm Bùi Dịch, Bùi Dịch có thể thông qua giới chỉ cảm nhận được. Nhưng một lần này, Tô Thi Thi cũng không nói gì thêm, cho nên Bùi tiên sinh bày tỏ cực kỳ thất vọng.
Lúc này, Tô Thi Thi một người ngồi ở trong phòng khách, lầm bầm lầu bầu, đã nói được vài phút rồi.
Bùi Dịch kéo ra ghế dựa, lấy tay chống má, người ngoài từ đầu phát hiện không được anh đang dùng nhãn cưới nghe Tô Thi Thi nói. Chỉ là nghe nghe nột hồi, Bùi Dịch mi chậm rãi nhíu lại.
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp..."
Tô Thi Thi từ lúc tiến vào đến giờ, cái gì cũng chưa nói, liền mắng đồ khốn kiếp, đã mắng ước chừng 3 phút rồi!
Bùi Dịch trên mặt hiện lên quét xuống vẻ mặt xấu hổ, ngầm cảm thấy may mắn Tô Thi Thi không phải đứng ở trước mặt anh.
"Anh là tên khốn chết tiệt, không chịu trách nhiệm! Tự đại ngông cuồng! Cái đồ gia trưởng tự cao! Lúc trước còn không bằng tìm một người đàn ông bình thường trải qua cuộc đời bình an! Ít nhất nghe lời!" Tô Thi Thi nho nhỏ nói thầm, trên mặt thở phì phì.
"Khụ khụ!" Bùi Dịch nghe không nổi nữa.
Anh mới xa cô hai ngày, cô vợ bé nhỏ này của anh vậy mà cứ như vậy ghét bỏ anh rồi! Buồn cười!
"Bại hoại! Ra không được đúng không? Vậy vừa lúc, em vừa lúc mang theo con đi lưu lạc, vòng quanh trái đất du lịch, hoàn thành nhiều ước mơ! Thừa dịp tuổi trẻ, nên ra ngoài đi một chút!"
Bùi Dịch nháy mắt liền không còn cách nào khác rồi. Xem ra, tức giận đến không nhẹ.
Anh dùng tay chỉ nhẹ nhàng va chạm chạm lỗ tai, phát hiện chính mình vậy mà một câu cũng không dám nói.
Tô Thi Thi nói chuyện thời điểm, vẫn đều đã làm như rất suy yếu đưa tay chống đôi má. Nhưng nghe xong lại nghe, Bùi Dịch trừ bỏ ho khan một tiếng, vậy mà một câu cũng không nói.
Cô lập tức nước mắt liền như trân châu đứt dây chậc chậc rơi xuống, ủy khuất quất khóc òa lên.
Bùi Dịch roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt sâu xa nhìn cửa phòng giam giữ kia.