Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 57 : Xảy ra chuyện lớn

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Nhưng là lúc anh đi vào phòng ngẩng đầu lại phát hiện Tô Thi Thi chỉ là ngồi ở bàn công tác của anh, chính đang tập trung nhìn chằm chằm laptop của cô.



Bùi Dịch im lặng như tờ đi qua, nhìn đến ở trên bàn mình còn một phần văn kiện chưa kịp xử lý xong của Xây dựng Tiệp Khắc đang đặt ở một góc bàn, xem ra Tô Thi Thi vẫn là không phát hiện.



Bùi Dịch lặng không tiếng động mà đem văn kiện thu gom lại, đi tới bên cạnh người Tô Thi Thi.



Anh lại vẫn muốn nhìn một chút tiềm lực của người phụ nữ của anh thế nào, nếu cứ như vậy để cho cô phát hiện anh là tổng giám đốc của Xây dựng Tiệp Khắc, sẽ ít đi rất nhiều lạc thú.



Bùi Dịch đi đến bên cạnh ngườiTô Thi Thi, nhìn đến màn hình laptop của Tô Thi Thi khi đó sửng sốt một phen.



Cô gái nhỏ này đang làm phương án thiết kế sao?



Tô Thi Thi lúc làm việc đặc biệt tập trung, chân mày cau lại, ngón tay rất nhanh gõ gõ bàn phím, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có không gian sáng tạo trong đầu cô một dạng.



Bùi Dịch nhìn nhìn, ánh mắt từ từ nhu hòa hơn.



Trước kia lúc nhìn thấy lý lịch trích ngang bằng PPT của Tô Thi Thi đã để cho anh kinh ngạc một lần, bây giờ nhìn đến cô chăm chỉ làm việc như vậy, tựa hồ càng thêm đặc biệt cảm giác cô thật sự rất có khả năng.



Bốn phía an tĩnh lại, trong lúc này trong thư phòng chỉ còn lại có tiếng gõ bàn phím của Tô Thi Thi, yên tĩnh đến hoàn hảo.



Động tác Tô Thi Thi rất nhanh, chỉ tốn 15 phút liền đem phương án sửa chữa thật tốt.



Cô duỗi thắt lưng, chậm rãi thở ra một hơi, chỉ là ngẩng đầu nhìn đến Bùi Dịch vậy mà ngồi ở bàn làm việc đối diện, sợ tới mức thiếu chút nữa kinh ngạc hét lên.



"Anh giờ này sao còn ở đây?" Tô Thi Thi buồn bực hỏi.



Lặng lẽ như vậy xuất hiện tại nơi này, không sợ hù chết người sao?



Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Chiếm dụng thư phòngcủa tôi, thái độ của em như vậy là sao đây?"



Tô Thi Thi đuối lý, lấy lòng địa hướng đến anh cười cười, nói thầm: "Không cần keo kiệt như vậy chứ, chỉ là mượn bàn làm việc của anh một phen mà thôi."



Bùi Dịch từ trên vị trí đứng lên, từng bước một đi đến bên ngườ iTô Thi Thi, hai tay chống đỡ ở trên bàn, đem cô vây ở giữa người anh với cái bàn kia.



Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, ra sức muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình, chăm chú hỏi: "Anh muốn làm gì?"



"Em nói xem?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm mi mắt Tô Thi Thi, chậm rãi hướng tới tiếp sátmặt cô.



"Anh..." Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống bối rối, cô không phải chỉ l à mượn cái bàn của anh dùng một chút thôi sao, không tất yếu như vậy đi? Cô còn phải đi làm mà[email protected]



Lúc Bùi Dịch muốn cúi xuống hôn lên mặt cô khi đó, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Tiểu Ưu thất kinh chạy tiến vào: "Tô tiểu thư, chó đã xảy ra chuyện!"
Bùi Dịch gật gật đầu: "Không sai, tối hôm qua mới vừa nuôi."



Tô Thi Thi ở một bên yên lặng cúi đầu lắng nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.



Không nghĩ tới Bùi Dịch tỏ ra không liên quan mà lại lợi hại như vật. Người sáng suốt vừa thấy liền biết là con chó vàng kia khi dễ chó ngao Tây Tạng, nhưng là Bùi Dịch lại bắt đối phương lấy ra chứng cứ mới chịu.



Đòan Hòa Dự sắc mặt lập tức khó coi, ông ta biết tìm đâu ra chứng cớ.



Tối hôm qua mọi người chỉ nghĩ chó ngao Tây Tạng đến mùa động dục, người nào sẽ đi chụp tấm hình lại làm chứng cớ. Sáng nay người chăm sóc chó kia cũng đã sớm bị dọa đến u mê, càng không cần phải nói đi tìm cái gì chứng cớ.



Chẳng lẽ còn muốn đem chó ngao Tây Tạng mang tới bệnh viện đi kiểm tra xé nghiệm? Rồi mới chứng minh là bị con chó kia 〞 cường gian〞 rồi hả?



Mà cho dù bọn họ nghĩ muốn như vậy, cũng không có bác sĩ nào đồng ý tiếp cận cái con chó ngao Tây Tạng hung bạo kia à kiểm tra.



"Bùi thiếu gia, đừng nên đùa như thế, lão gia nếu tức giận, hậu quả đã có thể nghiêm trọng rồi." Đoàn Hòa Dự tận tình khuyên bảo nói.



Tại tất cả người ở trong trang viên Đoàn gia đèu biết, Đoàn Kế Hùng cho tới bây giờ đều là nói một không hai. Ômg mà phát hỏa, tất cả mọi người trong trang viên hẳn sẽ gắp tai ương.



Đúng là hiển nhiên Bùi Dịch một chút đều đã không thèm để ý, anh nhàn nhạt nói: "Đoàn quản gia, ông nhìn tôi giống đang nói đùa sao? Tôi ngược lại là cảm thấy được, Đoàn quản gia là đang nói đùa với tôi. Đại cẩu tử của ta với cái thân thể như vầy, ông cảm thấy được nó có thể khi dễ được chó ngao Tây Tạng sao?"



"Cái này..." Đoàn Hòa Dự trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, muốn nói ông ta cũng đang buồn bực, không biết con chó vàng này làm sao tới đây được.



Nhưng là sự tình rõ ràng đã xảy ra, mà hiện tại Bùi Dịch lại ở trong này chết cũng không thừa nhận.



Đang ở giằng co hết sức, ngoài cửa truyền đến gầm lên giận dữ ︰ "Con chó kia sao còn không có bắt được!"



Tô Thi Thi trong lòng rùng mình, không nghĩ tới Đoàn Kế Hùng vậy mà tự mình đến đây, ông ta thật đúng là coi trọng cái con chó ngao Tây Tạng kia.



Cũng là, trước đây vì cái con chó ngao Tây Tạng kia bị đánh không ít hạ nhân, ông ta quả là xem con chó kia quan trọng hơn so với mạng người mà.



Hiện tại cái con chó kia bị khi dễ, ông ta đương nhiên là không muốn để yên rồi.



"Đòan Hòa Dự, ngươi lại vẫn đứng ở chỗ này làm cái gì? Vẫn còn không khẩn trương cho người làm đi đem cái con chó đáng chết kia đến đây, lập tức bắn, đánh chết cho ta!" Đoàn Kế Hùng tiến vào, nhìn đến cái con chó kia lại vẫn êm đẹp ngồi chồm hổm trên mặt đất, tức giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc hỏa rồi.



Chó ngao Tây Tạng ông ta nuôi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ lại bị một con chó không biết từ đâu chạy đến vũ nhục như vậy, thật sự là khiến cho ông ta tức điên rồi!



"Ông dựa vào cái gì đánh chết chó của tôi?" Tô Thi Thi vừa nghe, lập tức tiến lên che ở trước mặt Đại cẩu tử, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đoàn Kế Hùng.



"Thì ra nó là chó của nghiệt chủng mày." Đoàn Kế Hùng vừa thấy đến Tô Thi Thi, trong mắt trực tiếp liền muốn bốc hỏa rồi.