Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 586 : Tôi cũng đau lòng

Ngày đăng: 21:37 20/04/20


"Anh ta vẫn đều lột cam cho em? Quả cam lột được trái lại không tệ, nhưng nho này..." Hỗ Sĩ Minh vốn muốn nói nho này bầy nhầy giống loại bất nhã nào đó, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị Tô Thi Thi muốn ăn, yên lặng đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào.



Tô Thi Thi nuốt xuống miếng cam trong miệng, hai mắt nhìn hắn, cúi đầu, miệng lớn ăn cam!



Cô cảm thấy được, cô vẫn lại là bảo trì trầm mặc là tốt hơn.



Hỗ Sĩ Minh cũng không giận, tiếp tục hỏi: "Em cùng Bùi Dịch ở nhà, sẽ quấn anh ta nói chuyện sao? Các người bình thường tán gẫu những gì?"



Tô Thi Thi tiếp tục ăn cam.



Hỗ Sĩ Minh thay đổi cái dáng ngồi, tựa vào ở trên ghế sofa, tiếp tục hỏi: "Em cùng anh ta bình thường cãi nhau sao? Anh ta có ăn hiếp em hay không?"



Tô Thi Thi tiếp tục ăn cam, cái bình thứ nhất đã chỉ còn lại có một nửa.



Hỗ Sĩ Minh nói chuyện hưng trí rất cao, Tô Thi Thi không nói lời nào cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Bình thường các người ở nhà người nào nấu cơm? Tôi nghe nói anh ta tài nghệ không phải rất tốt?"



Tô Thi Thi bỗng nhiên không muốn ăn cam, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Đi lấy cái thìa tới, không cần quá lớn."



Hỗ Sĩ Minh nhìn đến cô cầm lấy bình nho kia, yên lặng đứng lên, chỉ chốc lát đem một cái thìa bằng gốm sứ rất đẹp mắt đưa đến.



Tô Thi Thi tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn, tiện bắt đầu múc nho ăn.



Hỗ Sĩ Minh nhìn cái thìa kia múc cái ngầy nhầy màu đỏ kia đưa đến trong miệng cô, mâu sắc mạnh tối sầm lại.



Vấn đề của hắn trở nên có chút không yên lòng.



"Tôi nghe nói Bùi Dịch cất rất nhiều đồ cổ, đại bộ phận bị en bán đi rồi hả?"



"Em cùng Nhậm Tiếu Vi quan hệ không tốt? Lúc em và mẹ anh ta cãi nhau, Bùi Dịch đứng về phía em hay vẫn lại là đứng về phía mẹ mình?"



"Em cùng Bùi Dịch..."



"Hỗ Sĩ Minh." Tô Thi Thi ngừng múc nho, xoắn xuýt nhìn hắn một cái, hỏi cực kỳ thật cẩn thận, "Anh... Có phải thật sự thích - - Bùi Dịch hay không? Hả?" Thiệt tui cũng nghĩ vậy 😂😂😂😂




Trong rừng cây nhỏ, Bùi Dịch mạnh đứng lên, cầm ống nhòm mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phương hướng biệt thự.



Đột nhiên, anh đem Ống Nhòm hướng dưới đất ném đi liền muốn tiến lên.



"Bùi Dịch, cậu bình tĩnh một chút!" Tần Phong ngăn anh lại, "Đừng kích động!"



"Cô ấy khóc, tôi lo lắng, tôi đi xem." Bùi Dịch tâm cũng rất loạn, nhưng coi như bình tĩnh, trong lòng cái suy đoán kia càng ngày càng minh xác.



Anh vừa rồi nhìn đến Hỗ Sĩ Minh miệng khi đóng khi mở một mực nói chuyện. Anh nghe không được  nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng dựa theo phản ứng của Tô Thi Thi lúc này, hẳn là vẫn đều do Hỗ Sĩ Minh đang nói chuyện.



Bùi Dịch không có trực tiếp vọt vào biệt thự, chỉ là đứng ở  bên cạnh rừng cây nhỏ, dụng một thân cây chặn hơn phân nửa thân thể,  mở đèn pin trong di động hướng phía trước lung lay một phen.



Lúc này, mặt trời tây trầm, sắc trời đã có chút ám. Ánh sáng đèn pin rất nhanh liền hấp dẫn tầm mắt Tô Thi Thi.



Ánh mắt hai người trong không trung giao nhau, như xa cách vạn năm, rõ ràng mới tách ra không tới mười giờ mà thôi, lại như là đã qua một năm rồi.



Ngăn cách năm mươi mấy mét, hai người đều đã xem không rõ lắm biểu tình trên mặt đối phương, nhưng lại giống như cảm thấy được rõ ràng như thế.



Tô Thi Thi đột nhiên vô thanh cười rộ lên, giống một kẻ ngốc một dạng, hướng về phía rừng cây nhỏ tươi cười nở rộ đầy mỹ lệ.



Lúc trước đọng lại ở trong lòng phiền muộn, trong phút chốc tiêu tán.



"Nhìn đến anh, thật tốt." Tô Thi Thi vô thanh nói.



Bùi Dịch trong mắt đều là sủng nịch, tâm lại đau vô cùng. Hận, chính mình vô năng, thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.



Mà sau lưng bọn họ người nào cũng đều đã nhìn không tới góc khuất khác, Hỗ Sĩ Minh lẳng lặng nhìn Tô Thi Thi đứng ở cửa sổ, trong mắt đồng dạng đau lòng.



Hận, gặp nhau quá muộn.



Có chút thông báo nhỏ, chỗ tên của Ôn Ngọc ấy, hiện tại tác giả đều viết là Ôn Ngọc Quân nhưng mà từ đầu đã để là Ôn Ngọc nên mình ko đổi lại nhé, sẽ có lúc Tần Phong gọi là Quân Nhi thì mn tự hiểu là gọi Ôn Ngọc nha. Với cả Gọi Ôn Ngọc quen rồi, giờ sửa lại thấy nó sao sao ấy