Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 591 : Nơi hồi ức không tốt đẹp
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Tình cảnh lập tức có chút không khống chế được. Nhưng cẩn thận nhìn lên, sẽ phát hiện tựa hồ chỉ có Trạm Dẫn Lan một người đang kích động, những người khác đều đứng tại chỗ động cũng chưa hề động.
Tô Thi Thi là không có biện pháp chạy. Hỗ Sĩ Minh cầm lấy cánh tay của cô, giống như sợ cô ngã sấp xuống vậy.
Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ là sợ kích động đến Hỗ Sĩ Minh, không dám lộn xộn.
Mà Trạm Dẫn Lan nhưng lại cố kỵ không được nhiều như vậy rồi.
"Hỗ Sĩ Minh, tôi biết anh hẳn không thật sự kích nổ, anh thực khi tôi ngốc nhìn không ra tới sao?" Trạm Dẫn Lan vừa chạy một bên quay đầu nhìn nhìn Hỗ Sĩ Minh, trong lòng thầm hận không thôi.
Từ tình hình hôm qua cùng hôm nay xem ra, Hỗ Sĩ Minh làm như vậy thuần túy là vì muốn gặp Tô Thi Thi.
Cô ta chạy hay không chạy, từ đầu không ảnh hưởng đến chuyện của hắn!
Ngay khi cô ta sắp chạy đến trước mặt Bùi Dịch thời điểm, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Chỉ thấy cửa phía nam biệt thự Hỗ gia nam bị bùng nổ, tiếng kính thủy tinh bể vỡ loảng xoảng rơi xuống trên đất.
"Tiếp theo, tôi ấn chính là trên thân cô rồi." Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.
Trạm Dẫn Lan chân mềm nhũn liền té lăn trên đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch: "Cứu em..."
Bùi Dịch nhìn cô ta một cái, ngẩng đầu hướng Hỗ Sĩ Minh cùng Tô Thi Thi bên này nhìn qua, nhíu mày nói: "Không cần liên lụy người vô tội."
"Vô tội?" Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, lành lạnh lườm Trạm Dẫn Lan một cái, "Trạm tiểu thư, nếu còn không đứng dậy chậm trễ chúng tôi đi xem mặt trời mọc, cô liền biến thành pháo hoa cho chúng tôi thưởng thức đi."
Hỗ Sĩ Minh nói xong nhìn về phía Bùi Dịch, cười như không cười nói: "Bùi tiên sinh hẳn là biết, tôi làm được hay không làm được."
"Trạm Dẫn Lan, đứng lên." Bùi Dịch trầm giọng nói.
"Bùi Dịch!" Trạm Dẫn Lan khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, đến lúc này là thật dọa đến chỗ.
Cô ta không dám không nghe theo, run run từ trên mặt đất đứng lên, hướng tới con đường nhỏ thông hướng tảng đá lớn hướng bờ biển đi đến.
Con đường này cũng không phải cực kỳ rộng rãi, vừa vặn cho hai người di chuyển.
"Bùi Dịch, anh đi dẫn đầu phía trước." Hỗ Sĩ Minh chỉ huy Bùi Dịch.
Bùi Dịch ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Thi Thi, hai người ánh mắt giao hội, giống như là dính ở một chỗ một dạng.
Tô Thi Thi đứng tại chỗ không dám động, Bùi Dịch lặng lẽ che chở ở phía sau cô.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh động tác nhanh hơn bọn họ.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, phản ứng kịp thời đã bị Hỗ Sĩ Minh kéo lại.
"Buông cô ấy ra!" Bùi Dịch lạnh giọng quát.
"Bùi Dịch, tôi không nghĩ muốn cô ấy gặp chuyện không may. Cho nên anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ." Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, lôi kéo Tô Thi Thi không coi ai ra gì đi về phía trước.
"Thi Thi em ngoan, đừng lộn xộn." Bùi Dịch gặp Tô Thi Thi muốn vùng vẫy, lập tức dỗ dành nói.
Mọi chuyện, đây mới là thật sự muốn bắt đầu!
"Bùi Dịch." Tần Phong lặng lẽ đi tới bên người Bùi Dịch, hướng anh liếc mắt ra hiệu.
Người này, thật đúng là liệu sự như thần!
Ngày hôm qua Bùi Dịch cho người ta thăm dò cảnh vật chung quanh thời điểm phát hiện có con đường thông hướng tảng đá lớn này đã được tu sửa qua, liền suy đoán Hỗ Sĩ Minh khả năng sẽ mang Tô Thi Thi tới nơi này.
Không nghĩ tới, thật đúng là đoán trúng!
"Hi vọng chúng ta chuẩn bị không phải sử dụng đến đi." Tần Phong nhìn ba người chạy tới mõm đá bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ngoan độc mạnh mẽ.
"Mọi thứ đã xong đang đợi lệnh, những nhân viên khác cũng vào vị trí." Tần Phong ghé sát vào bên cạnh Bùi Dịch nhỏ giọng nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng kích động, Hỗ Sĩ Minh trạng thái không quá đúng lắm."
"Uh"m." Bùi Dịch âm thầm gật đầu.
Anh cũng đã nhìn ra, Hỗ Sĩ Minh lúc này chính là kẻ điên từ đầu đến đuôi!
Đây là Tô Thi Thi lần thứ hai đi tới mõm đá bên cạnh vách núi này, mỗi một lần đều đã để lại cho người ta những hồi ức không nghĩ đến.
Cô đến bây giờ còn nhớ rõ tình hình Đoàn Ngọc Lộ ngã xuống khi đó.
"Đừng sợ." Hỗ Sĩ Minh chú ý tới Tô Thi Thi sắc mặt hơi tái, tâm bỗng dưng tê rần.
"Thực xin lỗi, tôi còn là lo lắng, chỉ có thể ủy khuất em một phen rồi." Hỗ Sĩ Minh đỡ cô đứng vào chỗ vách núi xa một chút, ở trong lòng yên lặng nói.