Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 603 : Bảo Bảo của chúng ta
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong phòng bệnh đang yên tĩnh vang vọng một trận tiếng vang.
Ôn Ngọc ngồi thẳng người, trông mong nhìn cửa phòng bệnh, kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt.
Thật có chút đói bụng, không biết Tần Phong mua cái món ngon gì cho cô!
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Ôn Ngọc trên mặt hiện lên quét xuống tươi cười: "Tần - - "
Thanh âm im bặt đình chỉ, trên mặt cô tươi cười nháy mắt cứng ngắc, ngây ngốc nhìn người xuất hiện tại cửa.
Không thể tin!
"Bảo bối, nhìn đến tôi rất vui mừng sao đến nói đều sẽ không nói?" Hồng Tinh Huy cười như không cười nhìn Ôn Ngọc, từng bước một hướng tới giường bệnh của cô đi đến.
"Anh... Ra ngoài!" Ôn Ngọc sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, mặt liền trắng.
Y tá thấy Ôn Ngọc sắc mặt không thích hợp, vội vàng vượt qua phía trước ngăn cản ở trước mặt Hồng Tinh Huy: "Vị tiên sinh này, nơi này là phòng bệnh, phiền toái người ra..."
"Cút!" Hồng Tinh Huy một tiếng quát lạnh, hướng trợ lý liếc mắt ra hiệu.
Trợ lý của hắn lập tức tiến lên, bắt lấy cánh tay vị y tá kia liền kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
"Anh... Anh đừng tới đây!" Ôn Ngọc thân thể kìm lòng không đậu phát run, sợ hãi cực kỳ.
"Cái tên biến thái tại sao lại tới nơi này! Tần Phong! Đúng, tìm Tần Phong!" Ôn Ngọc khẩn trương lấy ra điện thoại cầu cứu, nhưng đột nhiên nhớ tới, Tần Phong sợ có phóng xạ tịch thu điện thoại rồi!
"Anh đừng tới đây!" Ôn Ngọc cầm lấy chăn, nước mắt lưng tròng nhìn Hồng Tinh Huy, trong lòng một cái vẻ nói cho chính mình không thể sợ hãi!
"Bảo bối, đừng như vậy, tôi sẽ đau lòng." Hồng Tinh Huy híp nữa mắt, tà khí cười cười, chậm rì rì ngồi ở trên mép giường.
"Anh tránh ra! Tôi... Tôi không sợ anh!" Ôn Ngọc ngạnh cổ, hai con mắt vô tội loạn chuyển, nhớ lại biện pháp.
Nhưng Ôn tiểu thư lo lắng hiển nhiên cùng những người khác có chút không quá giống nhau.
"Xong rồi, nếu lỡ bị Tần Phong biết, anh ấy có thể hiểu lầm hay không?" Ôn Ngọc nghĩ đến Tần Phong cái người kia tính tình bướng bỉnh, tâm mạnh run rẩy.
"Không được, không thể cho anh ấy biết. Hồng Tinh Huy là tên điên không thuốc chữa, nếu lỡ Tần Phong chạy tới cùng hắn đánh nhau chịu thiệt làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc hạ quyết tâm trước không nói cho Tần Phong.
"Hồng biến thái, nếu anh lại tới quấy rối, tôi liền nói cho Tần Phong, để cho anh ấy tìm Bùi Dịch cùng nhau đánh chết anh!" Ôn Ngọc căm giận nghĩ nghĩ.
Bên kia, Hồng Tinh Huy rời khỏi phòng bệnh, cũng không có ở lại lâu liền rời đi. Ngay tại hắn đi vào thang máy thời điểm, Tần Phong từ cái thang máy khác đi ra.
"Hồng Tinh Huy?" Tần Phong bước chân mạnh ngừng một trận. Tuy chỉ nhìn đến một cái bóng dáng, nhưng Tần Phong có thể xác định, vừa rồi người kia chính là Hồng Tinh Huy.
Anh nhìn thoáng qua phương hướng phòng bệnh, tâm trầm trầm.
"Vừa rồi có ai đã tới?" Tần Phong đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy y tá sắc mặt không quá đúng, nhỏ giọng hỏi.
"Tần... Tần tiên sinh." Y tá bị dọa đến không nhẹ.
Tần Phong làm cái động tác im lặng, ý bảo cô nói chuyện nhỏ tiếng một chút.
"Vừa rồi... Vừa rồi có người rất ác đến đây. Tôi giống như ở trong TV nhìn đến qua, giống như họ... Họ Hồng!" Y tá nơm nớp lo sợ nói.
"Quả nhiên là hắn!" Tần Phong mâu sắc vi ám, đối với y tá nói, "Chuyện này không cần lại cùng Ôn tiểu thư nhắc tới, đem mấy thứ này đi xử lý một phen."
Tần Phong nói xong đem túi lớn thức ăn vừa mua tới đưa cho cô, chính mình đẩy cửa ra tiến vào.
Chỉ là anh vừa mới đẩy cửa ra, thiếu chút nữa bị đụng ngã lăn!
Hello cả nhà! Tối qua bạn định đăng truyện mà ko hiểu sao vô wat ko được. Mà trước đó vô đăng mấy bộ tranh thì được =(