Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 613 : Thình lình xảy ra ngoài ý muốn
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Tô Thi Thi cười thầm, chỉ cảm thấy mấy vị đại nam nhân đấu khí thời điểm thật sự là ngây thơ vô cùng.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
"Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem." Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
"Bà nội Phương, người vất vả rồi." Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
"Được, đi ăn cơm đi." Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
"Cậu mau nghĩ biện pháp." Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: "Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính."
"A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt!" Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
"Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi." Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
"Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi." Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
"Em vui vẻ là tốt rồi." Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: "Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?"
"Anh no rồi." Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Ôn Ngọc lắc đầu, xấu hổ nói: "Tôi... Tôi chính là muốn để cho cô tìm Bùi tổng giúp... Giúp một chút việc."
Tô Thi Thi tức cười.
Xem ra Ôn Ngọc trong lòng sớm đã có quyết định.
"Được, tôi trước nói cho Bùi Dịch. Chờ cô nói cho Tần Phong thời điểm, để cho anh ấy phụ trách ngăn Tần Phong lại." Tô Thi Thi cười nói.
"Thi Thi cô thật tốt." Ôn Ngọc lộ ra một cái đại đại tươi cười, trong lòng dễ chịu rất nhiều.
"Được rồi, đi rửa cái mặt, nhìn cô khóc đến ánh mắt hồng hồng, đợi để cho Tần Phong nhìn đến..." Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc đi tới phòng tắm.
Mà bên kia, hai vị tiên sinh bị đuổi ra tới, lúc này thực đen mặt ngồi ở trong phòng khách lầu một nhà bên cạnh thổi khí lạnh uống trà.
Hỗ Quân Nhạc ngồi ở một bên, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ cảm thấy trên người đều nhanh già rồi.
Bùi Dịch cùng Tần Phong mặt đối mặt ngồi, hai người sắc mặt đều có chút đen, vừa thấy liền biết là tâm tình không tốt.
"Cái kia..." Hỗ Quân Nhạc muốn nói gì phá trầm mặc.
Vừa mới há mồm, đã bị một cái nhìn lạnh lẽo của Bùi Dịch làm cho sợ tới mức không dám nói lời nào.
Hỗ Quân Nhạc vụng trộm nhìn trên lầu một cái, trong lòng giống như đang niệm chú nói thầm: "Đoàn Tĩnh Đồng, Đoàn Tĩnh Đồng, Đoàn Tĩnh Đồng! Em còn không tới cứu anh, anh liền đem đống dụng cụ kia của em ném hết!"
Đúng lúc này, đèn trong phòng khách bỗng nhiên lóe lên một cái, rồi sau đó toàn bộ tắt, toàn bộ thế giới hãm nhập đến chỗ hắc ám...
Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc đang từ phòng đi ra, muốn đi tìm Bùi Dịch cùng Tần Phong, chợt nghe một tiếng nổ mạnh vĩ đại.
"oành" một tiếng vang thật lớn, chấn động nhà cửa đều đã run một cái.
Mọi người ngủ ngon 😄😄😄😄😄