Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 619 : Bị đánh được mặt mũi bầm dập
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Đây là Tô Thi Thi lớn như vậy lần đầu tiên tới tiệp chụp ảnh. Đã mang thai gần bảy tháng, cúi đầu không thấy chân mình, đến đi đường đều đã khó khăn.
Bộ dáng này tới tiệp ảnh chụp hình cưới, cô phỏng chừng cũng là số rất ít.
Bùi Dịch chọn tiệp chụp ảnh quy mô cũng không lớn, nhưng thái độ phục vụ cùng kỹ thuật đều rất tốt, quan trọng nhất là tính riêng tư vô cùng tốt. Bằng không bọn họ lúc này mới vừa đến cửa tiệm chụp ảnh cũng đã bị phóng viên vây quanh rồi.
"Có mệt hay không?" Bùi Dịch ôm cô, cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Tô Thi Thi đau đầu xoa xoa trán, buồn bực nói: "Từ trong nhà ra khỏi cửa đến bây giờ anh đều đã hỏi trên mười lần rồi, có quá khoa trương rồi hay không?"
Cô nói xong lặng lẽ nhìn thoáng qua nhân viên tiếp đãi bọn họ đang đứng bên cạnh trộm cười, mặt không tự giác đỏ.
Bùi Dịch một chút cũng đều không biết xấu hổ, ngược lại đem cô ôm càng chặt hơn một chút, mang theo cô hướng tới khu nghỉ ngơi đi đến.
Vừa mới tới liền muốn nghỉ ngơi, được rồi, người phụ nữ có thai như cô quả thật yếu nhược.
"Ngọc bọn họ như thế nào còn chưa tới, không phải nói muốn cùng nhau chụp sao?" Tô Thi Thi hỏi.
Ngày hôm qua Tần Phong cùng Ôn Ngọc cũng định được ngày kết hôn, hai nhà quyết định cùng nhau chụp hình cưới. Hẹn hôm nay 9 giờ đến tiệp chụp ảnh, nhưng giờ đều đã 9 rưỡi hơn, hai người còn không có tung tích.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Thi Thi vừa mới nói xong, bên ngoài liền truyền đến giọng Ôn Ngọc, thật xa đang kêu hô cô.
"Em đi chậm một chút! Bọn họ còn có thể chạy hay sao?" Tần Phong lập tức giữ chặt Ôn Ngọc, mặt trầm xuống quát.
"Em đi chậm một chút! Bọn họ còn có thể chạy hay sao?" Tần Phong lập tức giữ chặt Ôn Ngọc, mặt trầm xuống quát.
"Khả năng cảm mạo..." Bùi Dịch còn chưa nói xong, lườm mắt liền thấy được Tần Phong đi tới, lúc này đem nửa câu sau chưa nói cho nuốt trở vào.
"Làm sao vậy?" Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, miệng mạnh mẽ trợn to, ngây ngẩn cả người.
Nháy mắt tiếp theo, cô đột nhiên che miệng, ấp úng cười rộ lên.
Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Nếu không... Em trước tự chụp mình?"
"Em... Ngậm miệng!" Tần Phong chỉ cảm thấy chính mình tay rất ngứa, thật muốn bóp chết cái tiểu bạch nhãn lang không lương tâm này.
Tô Thi Thi thay xong quần áo ra ngoài thời điểm, phát hiện Ôn Ngọc cùng Tần Phong đã rời đi rồi.
"Ôn tiểu thư để cho tôi nhắn lại với người một câu, cô ấy là bị ép đi." Trợ lý chụp ảnh kìm nén cười nói.
"Ách..." Tô Thi Thi thật sự là hạn hán lời với hai người này rồi, không cần nghĩ cũng đều biết tình hình Ôn Ngọc bị mang đi khi đó, khẳng định đem người đùa chết, nhìn bộ dáng vị trợ lý chụp ảnh kia nén cười liền biết.
Cô cúi đầu sửa sang lại áo cưới, để cho trợ lý chụp ảnh đỡ chính mình hướng bên trong phòng quay chụp đi đến.
Bởi vì trước mắt trong nhà khủng hoảng kinh tế, bọn họ cũng không có đặt may áo cưới xa hoa. Bộ áo cưới trên người này của Tô Thi Thi là Tống Trọng Hạo nhờ một người bạn là Thiết Kế Sư giúp Tô Thi Thi lượng thân thiết kế.
Áo cưới kiểu cúp ngực, thân xòa chữ A, hẳn không chèm ép bụng, cũng sẽ không có vẻ mập mạp, ngược lại mang theo một chút linh hoạt cùng thanh lịch, cực kỳ phù hợp khí chất Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi tóc dài buông nhẹ, liền như vậy tùy ý rối tung ở sau lưng, xa xa nhìn lại, hơn một tia cảm giác phiêu dật, hoặc như là điềm tĩnh tinh linh. Đứng chỗ nào đó là một ngọn gió thổi đến càng làm cô thêm kinh diễm động lòng người.
Bùi Dịch ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng của cô thời điểm là như thế này. Ánh mắt anh lập tức liền thẳng, ánh mắt si mê.
Tô Thi Thi cũng không phải loại mỹ nữ vừa nhìn đến liền khiến cho người ta không dời mắt được, nhưng cô có một đôi mắt sáng ngời linh động, chỉ cần cô cười, giống như toàn bộ thế giới đều là Tình Thiên.
Lúc này, nhìn cô mặc áo cưới trắng tinh từng bước một đi về phía mình, Bùi Dịch chỉ cảm thấy chính mình tim đập khống chế không nổi càng ngày càng gia tốc.
Bang bang ầm! Mỗi lúc càng đến gần hơn, lòng của anh liền khẩn trương hơn. Mãi đến khi Tô Thi Thi đi tới trước mặt anh, anh cũng chưa phản ứng kịp.
"Anh ấy đang khẩn trương sao?" Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng Bùi Dịch nhìn chính mình ngẩn người, khóe miệng cong cong.
Cô vừa muốn đưa tay lên, đột nhiên nâng bụng "Ôi" một tiếng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.