Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 625 : Thật xin lỗi

Ngày đăng: 21:37 20/04/20


"Haizz..."



Trong phòng khách to như thế, Ôn Ngọc một hơi đem chuyện đã xảy ra mấy ngày này cùng Tần Phong nói hết ra. Trong lòng như vừa trút được một tảng đá lớn xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân đều đã thoải mái rất nhiều.



Từ lúc cô bắt đầu nói đến giờ, Tần Phong một mực yên lặng im lặng nghe, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.



Ôn Ngọc mò mẫn không được tâm tư của anh, muốn hỏi anh lại không dám. Chỉ thật đáng thương tội nghiệp nhìn anh, chờ anh lên tiếng.



Tần Phong không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, mới có nhút nhích. Dơ tay ôn nhu vuốt tóc của cô nói: "Bị nhiều ủy khuất như vậy, vậy mà hiện tại mới nói cho anh biết? Em nói xem, anh nên như thế nào trừng phạt em?"



"Tần Phong..." Ôn Ngọc vừa nghe, mạnh bổ nhào vào trong lòng anh, nước mắt lạch cạch một phen liền trào ra.



Mấy ngày này bị Hồng Tinh Huy quấy rầy, ngoại trừ Tô Thi Thi người nào cũng không thể nói. Một người yên lặng chịu đựng, cô quả thật cực kỳ ủy khuất.



Cô cho rằng cùng Tần Phong nói ra hết, anh sẽ tức giận. Liền tính tin tưởng cô, cũng sẽ có phần lúng túng khó xử, nhưng cái gì đều không có.



Anh chỉ là ôn nhu làm bộ tức giận, câu nói đầu tiên liền để cho cô khống chế không nổi nước mắt.



"Tần Phong, em không phải cố ý muốn gạt anh. Anh tin tưởng em, ngày đó em cùng hắn cái gì cũng chưa phát sinh." Ôn Ngọc khóc nói.



"Không khóc, anh chưa từng có hoài nghi qua em." Tần Phong ôm cô, đau lòng vô cùng.



Lúc trước từ khách sạn đón cô, anh sợ dọa đến cô, vẫn không dám đề cập với cô chuyện ngày đó. Hiện tại mới biết được, thì ra cái cô gái ngốc này trong lòng vẫn đều rất để ý.



"Không sao rồi." Tần Phong ôm Ôn Ngọc, kiên nhẫn dỗ giành.



Chỉ hận vừa rồi không đem Hồng Tinh Huy đánh phải vào bệnh viện, thật sự là quá lợi cho hắn rồi!



Cái tên cặn bã kia, cũng dám ức hiếp người của anh như vậy!



Ôn Ngọc mang thai về sau, cảm xúc dao động so với trước kia vẫn còn lớn hơn nữa, khóc một hồi lập tức liền sau cơn mưa trời lại sáng rồi.



Cô vẫn lại là lo lắng nhìn Tần Phong hỏi: "Anh thật sự không sợ đứa bé này không phải là của anh sao?"



Tần Phong nhớ tới cái đứa bé không có khả năng sinh ra này, lòng thắt lại một phen. Trên mặt lại chưa lộ ra nửa phần dị sắc, ôn nhu nói: "Nó chính là của anh."
Mà bên kia, đến buổi chiều, Tần Phong liền dẫn Ôn Ngọc đi bệnh viện.



Chuyên gia mà Bùi Dịch từ nước ngoài mời đã đến, làm tốt chuẩn bị kiểm tra.



Tần Phong đã sớm làm tốt toàn bộ chuẩn bị, không dám để cho Ôn Ngọc nghe được một chút phong phanh gì mà nghi ngờ.



Ôn Ngọc toàn bộ quá trình đều là lờ mờ, bị đưa đi hết chỗ này đến chỗ kia, lấy máu, xét nghiệm, siêu âm...



Một ngày kiểm tra không có làm xong, lại trực tiếp ở tại bệnh viện, đến ngày hôm sau buổi sáng tất cả kiểm tra mới làm xong.



Đợi cho xong việc, Ôn Ngọc cũng mệt đến ngất ngư, nằm ở trong phòng bệnh VIP Tần Phong đã chuẩn bị nghỉ ngơi.



Cô không thấy được Tần Phong ra ngoài thời điểm, bước chân cực kỳ nặng nề. Tần Phong cả người đều là cứng ngắc.



Ngay tại vài phút trước, y ta lặng lẽ tới thông báo với anh, báo cáo kết quả kiểm tra có rồi, để cho anh đến văn phòng trưởng khoa.



Từ phòng bệnh đi đến văn phòng trưởng khoa khoảng cách cũng không xa, đoạn đường ngắn ngủn mấy chục mét, đối với Tần Phong mà nói, lại như là một năm ánh sáng dài như thế.



Anh rất hi vọng, con đường này vĩnh viễn đi không tới tận cùng. rất hi vọng, có thể không đi nghe cái đáp án kia.



Nhưng mà ̣anh vẫn lại là đi tới cửa văn phòng. Tay cầm đến ván cửa thời điểm, chỉ cảm thấy nhoi nhói cảm giác lạnh lẽo, chui vào trái tim anh, lạnh lẽo đến khiến anh vô cảm.



Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong văn phòng ngồi một phòng chuyên gia, mỗi người sắc mặt đều đã cực kỳ nghiêm trọng.



Chỉ liếc mắt một cái, Tần Phong tâm liền lạnh, như rơi vào vực sâu.



Anh gắt gao nắm bắt quả đấm, hận không thể quay đầu liền đi.



Bác sĩ trưởng khoa đứng lên, cầm một tấm báo cáo đi đến trước mặt anh, hướng về phía anh khó xử lắc lắc đầu.



"Tần tiên sinh, thật xin lỗi."



Sáng lạnh chỉ muốn ủ chăn thôi T.T