Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 631 : Không phải là gặp một lần đánh một lần sao?

Ngày đăng: 21:37 20/04/20


Tô Thi Thi nghĩ một chút, cảm thấy được lúc này đi lên ngược lại sẽ đem Ôn Ngọc bọn họ cũng liên lụy tiến vào, liền gật gật đầu: "Anh đi xuống giúp bọn họ đem Tiểu Vịnh dụ lên xe đi, em thấy bọn họ làm không được rồi."



Bùi Dịch gật đầu, dặn dò cô: "Em ở yên trên xe không được lộn xộn."



"Anh cẩn thận một chút." Tô Thi Thi nói.



Bên ngoài lúc này chính đang nhiệt náo gà bay chó sủa, một đám chó cũng là bị đánh nóng nảy rồi, đã bắt đầu cắn quần áo đám vệ sĩ kia.



Có một vị vệ sĩ có vẻ thảm, lúc này áo quần đều rách tả tơi rồi. Trên người còn bị cào xuất rất nhiều dấu vết.



Tô Thi Thi cẩn thận coi coi, phát hiện người này chính là kẻ vừa rồi đánh đám chó vô cùng tàn nhẫn kia.



Chỉ là đoàn chó điên cuồng kia, đang nhìn đến Bùi Dịch xuất hiện thời điểm, đột nhiên yên tĩnh trở lại.



Nói đúng ra, trước hết an tĩnh chính là Tiểu Vịnh.



Tiểu Vịnh vẫn đều luôn rất sợ Bùi Dịch, nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức an tĩnh nằm ở bên chân anh, bất động rồi.



Những con chó khác thấy thế, cũng không dám la lối vọt lên nữa.



Trái lại Đại Cẩu Tử vây quanh Bùi Dịch chạy vài vòng, cái mũi hướng trên người anh ngửi ngửi, hẳn là nghe thấy được mùi tương thịt bò.



"Ngồi xổm xuống!" Bùi Dịch trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái.



Đại Cẩu Tử ư ử một tiếng, nhất thời cũng không dám động rồi.



Nơi xa, Đoàn Tĩnh Đồng bước chân ngắn cũng lạch bạch thở hồng hộc chạy đến, nhưng đến chỗ trước mặt Bùi Dịch, đến thở mạnh không dám thở. Cùng Hỗ Quân Nhạc hai người cúi đầu, không dám nói lời nào.



"Lại vẫn thất thần làm gì?" Bùi Dịch lạnh giọng nói.



Đoàn Tĩnh Đồng thân thể khẽ run rẩy, gần như là nhảy dựng lên: "Nhanh lên bắt bọn nó đuổi đi lên xe!"



"Tôi đi lái xe tới đây!" Hỗ Quân Nhạc phản ứng coi như nhanh, co cẳng chạy.



Nơi xa, Tô Thi Thi tổ ở trong xe, xem chậc chậc lắc đầu.



Có Bùi Dịch hỗ trợ, mọi chuyện liền thuận lợi rất nhiều.



Hỗ Quân Nhạc cùng Đoàn Tĩnh Đồng đem chó chất lên xe, một phút đồng hồ cũng không dám trì hoãn, giẫm lên chân ga bỏ chạy.
Nhưng Ôn Ngọc chỉ là cứng ngắc một giây, liền khôi phục bình thường.



Cô giống như người không có việc gì tiếp tục sắp xếp đồ chơi, chỉ là mím môi, không dám nói nữa.



Tần Phong cũng không dám nói lời nào, chỉ yên lặng giúp cô ôm thùng.



Thu dọn đồ chơi xong, Ôn Ngọc quay đầu nhìn Tần Phong, trong giọng nói mang theo tia thật cẩn thận: "Em đi vào thay quần áo, anh có thể ở bên ngoài chờ em một chút không?"



Tần Phong gật đầu, lòng thật đau rất đau.



Cô trước kia nói chuyện thời điểm, bởi vì nhát gan cũng là như vậy thật cẩn thận. Nhưng lúc đó, trong ánh mắt cô lộ ra linh động, luôn làm cho người ta không đành lòng cùng cô tức giận.



Mà hiện giờ, cô như vậy thật cẩn thận, lại là làm cho người ta nhịn không được đau lòng.



Cô đem chính mình triệt để phong đóng lại, mà lại muốn ngạnh bức chính mình đi tiếp xúc thế giới bên ngoài.



"Cô ấy khẳng định nghe được mấy lời ngày đó trong phòng mổ rồi." Tần Phong yên lặng nhắm mắt lại, tự trách vô cùng.



Sợ cô tự trách không chịu tha thứ chính mình, anh mới không dám nói cho cô đứa bé có vấn đề. Nhưng kết quả là, vẫn lại là thất bại trong gang tấc.



Mà Ôn Ngọc thay quần áo tốc độ có chút chậm.



Mười mấy phút đồng hồ sau, cô mới đi ra.



Tần Phong ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng của cô, liền ngây ngẩn cả người.



Chỉ thấy Ôn Ngọc mặc một bộ váy liền áo bằng bông tay dài màu đỏ, có chút dày, đang trong thời tiết như vậy nhìn có chút nóng.



Mà bụng của cô - - vậy mà lồi ra, như là mang thai được năm tháng.



Cô đây là đang bao quấn cái gì quanh bụng?



Ôn Ngọc chú ý tới ánh mắt của Tần Phong, sắc mặt có chút tái nhợt, thật cẩn thận giải thích nói: "Em... Em sợ Thi Thi nhìn đến khổ sở, cho nên... Chờ cô ấy sinh con rồi mới nói cho cô ấy có được hay không?"



"Quân nhi..." Tần Phong mũi đau xót, vội vàng quay đầu lại, không nghĩ muốn để cho cô nhìn đến trong mắt anh khổ sở.



Nghỉ sớm vậy. Ai đi chơi thì đi vui vẻ. Ai ở nhà ủ chắn giống mềnh thì ngủ ngon nhé 😄😄😄😄