Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 64 : Tức chết rồi
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Edit:
Beta: Gấu
Nhà chính của Đoàn gia là một tòa có hơn hai trăm năm lịch sử kiến trúcTứ Hợp Viện.
Bên ngoài cùng của phòng thờ tổ tiên được xây dựng bằng nhiều cọc gỗ, đầy khí chất lịch sử.
Đoàn Chấn Ba mới vừa cùng cha mình bàn xong việc, còn chưa đi đến sân, liền nghe đến phía trước truyền đến hai tiếng tiếng chó sủa. Lập tức một bóng đen khổng lồ thẳng tắp hướng tới ông vọt tới.
"A!" Ông chỉ kịp phát một tiếng thét chói tai, đã bị đụng phải người ngã chỏng vó.
May mắn bên cạnh là bồn hoa, trồng rất nhiều hoa cỏ, bằng không ngã trên nền đất xi măng, phỏng chừng trực tiếp có thể đem xương cốt trên người ông vỡ tan.
"Tiểu Vịnh?" Đoàn Chấn Ba thấy rõ là chó ngao Tây Tạng, sắc mặt càng thay đổi, đem lời nói thô tục nén trở về.
Đây chính là bảo bối của cha ông, cho dù là ông là con cũng không dám mắng, bằng không nhất định bị cha giáo huấn.
Nhưng khi ông đứng lên, liền gặp được chó ngao Tây Tạng hướng về phía sân ngoài "Oẳng" kêu một tiếng, lập tức cửa liền có một cái bóng thần tốc vọt qua.
"Là con chó điên này!" Đoàn Chấn Ba vừa thấy xông tới là Đại Cẩu tử mi mắt lập tức liền tái rồi, vội vội vàng vàng đứng lên, hướng về phía trong phòng hô, "Người đâu nhanh lên, đem con chó điên này bắt lấy cho ta!"
Bên trong lập tức chạy đến mấy người hạ nhân, nhìn đến Đại Cẩu tử cũng đều là cùng đánh máu gà một dạng, vội vàng muốn bắt chó.
Nhưng chó chạy, người có thể đuổi kịp sao? Trong lúc này, cả khu vườn như gà bay chó sủa.
Hai con chó ở trong sân chạy tán loạn, đem bồn hoa trân quý toàn bộ đều giẫm lên nát bươm.
Nghe được động tĩnh Đoàn Kế Hùng đi tới vừa thấy tình hình, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
"Đóng cửa lại cho ta, hôm nay nhất định phải đem con chó điên này bắt lấy!" Đoàn Kế Hùng là thật tức giận rồi.
Buổi sáng ông nể mặt mũi Bùi Dịch không có hạ lệnh giết chết con chó này, mà chỉ đem chó ngao Tây Tạng nhốt lại. Nhưng không nghĩ tới con chó điên này lại thả chó ngao Tây Tạng ra.
"Chết tiệt, không phải nhốt ở trong lồng sao? Sao lại sổng được?" Đoàn Kế Hùng tức đỏ mặt, phẫn nộ trừng mắt Đoàn Hòa Dự.
Đoàn Hòa Dự ở một bên nơm nớp lo sợ cúi đầu, trong lòng cũng buồn bực không thôi.
"Chết tiệt! Tôi liền nhẫn cậu mấy ngày!" Đoàn Chấn Ba âm thầm nắm quả đấm, đành phải đem tức giận đều giấu ở trong lòng.
"Ăn cơm?" Tô Thi Thi nhướng mày, ở nhà chính Đoàn gia, cháu gái như cô không cho phép ngồi vào bàn.
Cô vừa định kiếm cớ trở về, đã bị Bùi Dịch kéo lên.
"Không cần..." Tô Thi Thi ở trong lòng kêu rên, cô không muốn đi vào ăn cơm, sẽ tiêu hóa không được.
Đúng lúc này, Đoàn Ngọc Lộ bên cạnh xem kịch hay hồi lâu từ trong nhà chạy ra, chạy đến trước mặt Bùi Dịch nói: "Chú trẻ, chú mau vào đi, nữ nhi không thể đến nhà tổ ăn cơm, con cùng Tô Thi Thi đi về trước."
Cô nói xong kéo Tô Thi Thi từ trong tay Bùi Dịch, lôi kéo Tô Thi Thi hướng bên cạnh đi.
Đồng thời hạ giọng nói: "Tô Thi Thi, cô nghĩ chú trẻ vẫn che chở cô sao? Cô dung túng chó cô dụ dỗ bảo bối tâm can của ông nội, bây giờ còn đem hoa viên khiến cho loạn hết, cô cho là ông nội sẽ bỏ qua cô sao? Chờ coi đi!"
Người này đầu óc không bệnh đi? Tô Thi Thi cảm thấy được Đoàn Ngọc Lộ chỉ số thông minh quả thực là rớt thành con số âm. Vậy mà chạy tới cùng cô giả thân thiết, ngầm châm chọc cô, xem người khác là kẻ điếc người mù sao?
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt Bùi Dịch đã trầm xuống.
"Qua đây." Bùi Dịch hướng cô vươn tay. Tô Thi Thi bĩu môi, cực kỳ ăn ý đi tới anh.
"Chú trẻ, nữ nhi không thể đi vào bên trong ăn cơm..." Đoàn Ngọc Lộ một lòng chỉ nghĩ đem Tô Thi Thi ra xa nơi này, không nghĩ Bùi Dịch che chở cho cô, cô ta nghĩ biện pháp hành hạ cô.
Ngờ đâu Bùi Dịch không quan tâm quy cũ Đoàn gia.
"Tới phiên cô nói chuyện sao?" Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn Đoàn Ngọc Lộ, "Nếu cô nguyện ý, cũng có thể vào trong cùng ăn."
Nói xong đưa Tô Thi Thi đi vào bên trong, Tô Thi Thi bị anh ôm người cứng đờ, mày hơi nhíu lại.
Người đàn ông này lại chê chuyện không đủ phiền toái sao? Vậy mà mời Đoàn Ngọc Lộ vào ăn cơm.
"Thật không?" Đoàn Ngọc Lộ nghe được Bùi Dịch nói, cao hứng quên cả chính mình là ai, vội vàng chạy vào bên cạnh Bùi Dịch thật cẩn thận nhìn anh, "Chú trẻ, chú nói thật không?"
Bùi Dịch không hề để ý cô ta, chỉ là bình tĩnh ôm Tô Thi Thi đi vào trong.
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, như là bỗng nhiên minh bạch cái gì, khóe miệng chậm rãi cong lên.