Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 644 : Em không quay về
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
"Các người là không phải nghĩ sai rồi đi? Thi Thi cô ấy vừa rồi đau bụng, làm sao có thể về nhà?" Cửa phòng bệnh, Ôn Ngọc vẻ mặt quái dị nhìn bác sĩ.
Bộ dáng kia, rõ ràng đang nói bác sĩ y thuật không được.
Bác sĩ bị cô nhìn đến xấu hổ không thôi, giải thích nói: "Thai phụ tới gần ngày dự sinh, quả thật sẽ sản sinh hiện tượng đau bụng như muốn sinh. Không tính quá nghiêm trọng là không sao cả. Chúng ta mới vừa cho Bùi phu nhân kiểm tra qua, cũng không có dấu hiệu muốn sinh sản."
"Thật sự không có việc gì?" Bùi Dịch lo lắng hỏi.
Vừa rồi trên đường tới đây, Tô Thi Thi rõ ràng đau đến cực kỳ, anh làm sao có thể không lo lắng.
"Bùi phu nhân hiện tại toàn bộ mạnh khỏe, có thể về nhà dưỡng thai." Bác sĩ xoa mồ hôi lạnh.
Bà nói được đã đầy đủ rõ ràng đi?
"Tôi không quay về..." Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nằm ở trên giường, lấy tay che nghiêm mặt, hận không thể lấy cái động chui vào.
Ngày kết hôn chạy đến bệnh viện nháo như vậy, thật sự quá mất mặt rồi. Cô hiện làm sao mà không biết xấu hổ còn trở về!
"Cô ấy vừa rồi đau đến rất lợi hại, vẫn lại là ở trong bệnh viện an toàn hơn." Bùi Dịch vừa nói một bên hướng tới trong phòng bệnh đi đến.
"Này... Vậy được rồi." Bác sĩ hơi chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn đến vị chuẩn bị làm ba ba này khẩn trương như vậy, cũng không biết nói cái gì cho tốt nữa.
"Cô ấy hiện tại thật sự không sinh?" Ôn Ngọc lại vẫn cảm thấy được chuyện này rất quái dị, sợ Tô Thi Thi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bác sĩ cười lắc đầu: "Mẹ cùng con các phương diện đều đã cực kỳ bình thường, không cần lo lắng."
"Vậy thì tốt quá, cám ơn bác sĩ." Ôn Ngọc lộ ra một cái đại đại tươi cười, cùng đi theo vào trong phòng bệnh.
"Quá dọa người, em không nghĩ muốn gặp người rồi." Tô Thi Thi lui ở trong chăn buồn bực nói.
Bùi Dịch ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhẹ nhàng lôi kéo chăn, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Không có người khác biết đến."
Tần Phong ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, đem tình huống bên này gửi cho Bùi Dịch.
Trong phòng sinh VIP cao cấp, Bùi Dịch nhận được tin tức của Tần Phong về sau, trầm mặc một hồi.
"Làm sao vậy?" Tô Thi Thi nằm ở trên giường, một bên cắn một miếng táo, một bên hỏi.
Bùi Dịch ngồi đến bên giường cô, cầm ra điện thoại đưa cho cô xem: "Tần Phong vừa rồi gửi tới tin tức. Đồng Đồng xử lý hết sức tốt, lại vẫn đem Hỗ Quân Nhạc thu thập thật sự phục tùng."
Tô Thi Thi cười nói: "Đồng Đồng chúng ta đương nhiên khá lắm."
"Em toàn bênh nó!" Bùi Dịch có chút ăn chua.
Tô Thi Thi không vui: "Nói chuyện với anh muốn giảng đạo lý, có con cái nhà ai giáo dục nghiêm khắc như chúng ta? Mấy đứa trẻ cùng tuổi nhà người ta, bây giờ chỉ biết vui chơi, Đồng Đồng chúng ta lại phải đối mặt công việc bề bộn như vậy."
Cô nói xong lòng liền đau, hốc mắt mắt thấy nổi lên hồng.
Bùi Dịch lập tức yên, tay vội vàng liền loạn lấy khăn tay thay cô lau nước mắt: "Đó còn không phải nhà chúng ta cùng người khác tình huống khác nhau, nó không sớm tiếp cận đối mặt những thứ này, sau khi lớn lên muốn ăn thiệt thòi."
"Đúng đó, Bùi Dịch nói rất đúng. Thi Thi cô không thể tùy hứng như vậy, chẳng thế thì trưởng thành sẽ biến thành giống như Tần Phong cà lơ phất phơ như vậy, các người về sau sẽ tốn rất nhiều tâm sức?" Ôn Ngọc phụ họa nói.
Lời của cô âm lượng quá lớn, cửa bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm buồn bực.
"Ôn Ngọc, thì ra anh ở trong mắt em là người như vậy!"
Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, chải quét một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt lờ mờ nhìn cửa: "Tần Phong?"
Xong rồi, cô vừa rồi nói cái gì rồi hả? Cô giống như không nhớ rõ rồi.
Bữa nay làm đc 2c thôi. Lâu rồi ko làm trên điện thoại. Gõ cứng tay quá 😣😣😣😣😣😣😣
Nghỉ sớm. Mọi người ngủ ngọn 😙😙😙😙😙😙