Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 653 : Dù đối tốt với em đều phải cẩn thận dè dặt

Ngày đăng: 21:38 20/04/20


"Cho... Cho tôi?" Ôn Ngọc kinh hãi đến chỗ, khiếp sợ ở trên ghế không biết có nên nhận hay không.



Hà Hạo Lâm nhìn thoáng qua Tần Phong, thấy Boss nhà mình một chút ý tứ muốn nói đều không có, đành phải kiên trì nói: "Đây là... Cái kia... Bùi phu nhân cho người ta mang đến đây."



"Thật vậy sao?" Ôn Ngọc trên mặt lập tức cười rạng rỡ như một đóa hoa, vui vẻ tiếp nhận.



Chỉ là lấy gần vừa thấy, bỗng nhiên ồ lên một tiếng.



Cái hộp tiện lợi này hình như là của cô mà? Cô nhớ rõ khi đó cô mỗi ngày đều đã dùng cái hộp tiện lợi này mang cơm trưa cho Tần Phong ăn.



"Em chỉ có 15 phút ăn cơm." Tần Phong đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt, bỗng nhiên lạnh lùng nói.



Ôn Ngọc trong lòng cả kinh.



Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Tần Phong nói với cô câu nói đầu tiên.



"Nếu không để cho em xuống xe đi? Em tìm một chỗ từ từ ăn." Ôn Ngọc vốn là nghĩ muốn biểu đạt rằng cô không muốn quấy rầy anh, nào biết lời ra miệng tiện thành cái dạng này.



Tần Phong mặt lúc này liền đen, nghiêng đầu sang chỗ khác không lại để ý cô.



Bị quấy rối như vậy, Ôn Ngọc cũng không rảnh đi so đo chuyện hộp tiện lợi này nữa, lôi ra khuôn ngăn đem hộp tiện lợi tách ra, nhẹ nhàng vặn mở.



Bên trong xe lại khôi phục an tĩnh.



Không gian yên tĩnh đến nỗi, tiếng chiếc đũa đụng vào chén sứ liền có vẻ đặc biệt vang dội.



Ôn Ngọc ăn được có chút tiêu hóa không nổi, nhớ lại bộ dạng của Tần Phong hình như là đã buông bỏ chuyện của bọn họ rồi. Giữa cô và anh đã không còn là người yêu, vậy vẫn lại là có thể làm bạn bè bình thường đi?



Nghĩ như vậy, cô liền có ý tưởng cùng Tần Phong nói chuyện phiếm, dịu đi không khí một phen.



"Anh đã ăn bữa sáng chưa? Muốn em để lại cho anh một chút hay không?" Ôn Ngọc nhỏ giọng hỏi.



"Khụ khụ..." Trên chỗ phó lái, Hà Hạo Lâm thiếu chút nữa cười lạc giọng.



Bà cô à, người có phải ăn không hết, cho nên muốn tìm người ăn đồ thừa hay không?




Năm năm này, mặc kệ mưa gió bão bùng, cô gái đần độn kia mỗi ngày đều luôn đi theo anh cùng đi làm. Cho nên, anh mỗi ngày đều đã đúng giờ đi làm, cũng chưa bao giờ tăng ca, buổi tối lại càng không tham gia bất luận cái xã giao gì.



Trước cửa nhà anh, buổi sáng mỗi ngày đều đã đặt một lọ sữa tươi, là cô sáng sớm đi đến trang trại sữa vùng ngoại thành tự mình đem đến.



Anh có đôi khi ở công ty bận rộn đến quên ăn cơm, luôn sẽ nhận được đồ ăn mua ngoài không có kí tên. Anh bị bệnh, luôn sẽ có người gọi điện thoại không tiếng cho anh, luôn nhận được đủ loại thuốc cho dù anh không cần phải dùng đến.



Có một lần, anh cảm mạo mấy tháng cũng chưa khỏe, anh thậm chí nhận được cả thuốc trị ung thư.



Đầu lưỡi của anh không cẩn thận liếm đến chỗ cái bình thuốc kia, phát hiện cái bình kia à mặn. Anh đặc biệt lấy đi xét nghiệm, phát hiện đó là nước mắt.



Cô gái đần độn này, là khóc bao lâu mới có thể đem một bình thủy tinh cho biến thành đều là vị mặn!



Tần Phong đã không nhớ rõ năm năm này, cô gái ngốc kia đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện. Cô rõ ràng để ý anh như thế, nhưng chỉ là không dám đối mặt anh.



"Anh nên bắt em làm sao bây giờ? Dù đối tốt với em đều phải cẩn thận dè dặt." Tần Phong yên lặng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt từng đợt đánh úp lại.



Tối hôm qua ôm máy tính ở sân thượng canh chừng cô cả một buổi tối, vốn tưởng rằng cô sẽ vì sợ hãi sẽ cầu anh rồi hai người sẽ lại như trước kia. Nhưng cô không có, cô trở nên so với trước kia kiên cường rất nhiều.



"Quân nhi, em chẳng lẽ thật sự không sợ anh có một ngày sẽ mệt sao?" Tần Phong thì thào tự nói.



Thời gian càng lâu, lại càng không có cảm giác an toàn.



Mà bên kia, Ôn Ngọc ngồi chồm hổm ở trong góc, khóc đến không kịp thở.



"Mình làm sao có thể vô dụng như thế! Mình nên là biểu hiện tốt một chút, mình nên là cùng anh ấy hảo hảo nói chuyện, không trêu chọc anh ấy tức giận. Mình đem mọi chuyện đều đã làm hỏng rồi." Ôn Ngọc khổ sở cực kỳ.



"Haizzz, đây là bị ức hiếp được có bao nhiêu thảm." Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói sâu xa.



Ôn Ngọc sửng sốt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu, ngây dại: "Thi Thi!"



Cô roạt đứng lên, ôm cổ Tô Thi Thi, gào khóc.



"Được rồi, về nhà rồi." Tô Thi Thi đau lòng vỗ lưng của cô, ôn nhu nói.